“Đến ngân hàng.”
Dùng tay lau nhẹ nước mắt trên mặt, Trần Thư Đình nói với tài xế taxi.
Đúng vậy, Trần Thư Đình rất thích tiền, cũng thích cuộc sống có chất lượng cao.
Nhưng điều này không có nghĩa nàng sẽ tiêu số tiền lão Vương dùng mạng mới có được.
Công bằng là nguyên tắc mà Trần Thư Đình và lão Vương luôn tuân thủ.
Nếu số tiền đó lão Vương dùng mạng để đổi lấy, Trần Thư Đình cho rằng số tiền đó nên thuộc về nữ nhân mà lão Vương coi như mạng sống.
Về việc nữ nhân nhút nhát đó có mang tiền cho người chồng say rượu hay đứa con trai thứ hai chẳng ra gì của mình hay không, nàng không quan tâm. Nàng cũng chẳng có tâm trạng đi truy vấn. Cái nàng cần là không thẹn với lương tâm.
…
Sau khi bước ra khỏi ngân hàng đã là mười giờ sáng. Sờ túi tiền rỗng tuếch, lần đầu tiên Trần Thư Đình sinh ra mơ hồ đối với cuộc sống.
Thiên Đô, thành phố này đã để lại cho nàng ký ức ba năm. Nàng không có ý định ở lại, thứ nhất là vì sự việc của lão Vương có lẽ sẽ để lại di chứng. Nữ nhân cho rằng ở lại không an toàn.
Thứ hai cũng là nguyên nhân nữ nhân không muốn thừa nhận.
Trần Thư Đình cho rằng nếu nàng ở lại thành phố này, nàng sẽ nhớ đến lão Vương. Điều này sẽ ảnh hưởng đến sự bình tĩnh trong phân tích và phán đoán của nàng đối với một số vấn đề sau này.
Lần đầu tiên sau ba năm, nữ nhân nhìn thẳng vào trái tim của mình.
Rốt cuộc nàng muốn trở thành một người như thế nào?
Có lẽ số phận đầy rẫy sự trùng hợp. Một nữ hài bước xuống chiếc ô tô sang trọng đỗ trước ngân hàng đã cho Trần Thư Đình câu trả lời mà nàng mong muốn.
Đây là lần đầu tiên Trần Thư Đình nhìn thấy Tô Định Bắc.
Nữ hài mặc một bộ đồ trắng. Mặc dù gương mặt được trang điểm kỹ lưỡng, nhưng khí chất của nàng lại mạnh mẽ đến mức khó quên ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Đặc biệt là khi người quản lý ngân hàng kiêu ngạo gần như cong lưng, Trần Thư Đình hoàn toàn hiểu mình muốn gì trong cuộc sống!
Hiện tại của nữ hài đó là tương lai mà nàng sẽ trở thành.
Hai chữ tham vọng không tính là nghĩa xấu.
Khi một người có tham vọng vươn lên, người đó sẽ thể hiện tinh thần hoàn toàn khác với người thường trong cả hành vi và cách làm người.
Trần Thư Đình đã đưa ra một quyết định mà chính nàng cũng không nghĩ đến. Nàng bước đến trước mặt Tô Định Bắc đã xử lý xong sự việc, đang chuẩn bị rời đi.
“Có chuyện gì không?”
Tô Định Bắc nhìn vệ sĩ Tô Tam Tứ, khoát tay ra hiệu đối phương không cần căng thẳng, sau đó nàng mới nhìn Trần Thư Đình.
Cẩm Tú Tô tứ nổi tiếng khắp Thiên Nam với tính cách lạnh lùng.
Có thể nói, nếu không phải khí chất của Trần Thư Đình đặc biệt, Tô Định Bắc tính tình kiêu ngạo chưa chắc đã nhìn đối phương.
“Làm thế nào ngươi có được tất cả những điều này?”
Ánh mắt Trần Thư Đình dừng lại trên hai tay của Tô Định Bắc cùng với bộ quần áo đắt đỏ. Bàn tay của nữ hài này rất thô ráp, thoạt nhìn giống bàn tay làm việc, thậm chí các khớp cũng có chút dày.
Nữ hài này đã từng sống khổ.
Dựa vào phán đoán này, Trần Thư Đình mới có dũng khí tiến lên, sau đó đặt câu hỏi.
“Tất cả?”
Tô Định Bắc cau mày, ánh mắt hiện lên sự hứng thú: “Ngươi nói sự giàu có và địa vị của ta?”
“Vâng.”
Trần Thư Đình thành thật trả lời: “Trước khi gặp ngươi, ta nghĩ thành công của nữ nhân là dùng sắc đẹp của mình để kết hôn với một nam nhân thành đạt, sau đó lợi dụng mạng lưới và mối quan hệ của đối phương để phát triển sự nghiệp của riêng mình. Nhưng rõ ràng điều kiện của ta khiến ta không cách nào đạt đến độ cao của ngươi.”
Khi nàng nói ra câu nói này, ánh mắt của nàng nhìn chiếc Rolls-Royce đang đợi Tô Định Bắc ngoài cửa.
Nàng biết giá của chiếc xe nên biết khối tài sản mà nữ hài kia sở hữu nhất định phải là một con số mà nàng cả đời cũng không thể với tới.
“Thứ nhất, ta họ Tô.”
Suy nghĩ mấy giây, Tô Định Bắc đưa ra đáp án.
“Ta có một người anh trai tên Tô Bình Nam, là anh trai ruột.”
Trần Thư Đình sợ hãi.
Ở Thiên Đô ba năm, nếu nói nữ nhân tò mò và ngưỡng mộ nhân vật quan trọng nào nhất, Tô Bình Nam nhất định là người số một.
Một nữ nhân lăn lộn trong phong trần sẽ không có suy nghĩ trong sạch, càng không phải là bé thỏ trắng. Trần Thư Đình chưa từng bài xích phương pháp bạo lực, tất nhiên nàng có thể cảm nhận được lực khống chế của tập đoàn Cẩm Tú đối với toàn bộ Thiên Nam. Nàng rất khó tưởng tượng một người liều lĩnh chưa từng học đại học lại có thể làm được điều này.
Dù sao đi nữa, một nhân vật như vậy chưa từng thấy trong đời nàng.
“Thứ hai, nền tảng.”
Nhìn đôi mắt ảm đạm của Trần Thư Đình, Tô Định Bắc đưa ra đáp án thứ hai.
“Một nền tảng cho phép ngươi phát huy hết tài năng của mình chính là chìa khóa.”
“Trước kia, người ta chỉ gọi ta là em gái của Tô Bình Nam. Bây giờ, tất cả mọi người đều biết tập đoàn Cẩm Tú chẳng những có Tô Bình Nam mà còn có Tô tứ Tô Định Bắc.”
“Ta có thể nhìn thấy sự tự tin và quyết liệt trong mắt của ngươi. Loại ánh mắt này rất hiếm thấy ở nữ nhân.”
Tô Định Bắc đưa danh thiếp của mình cho Trần Thư Đình: “Nếu ngươi thực sự có năng lực, hãy bắt đầu từ dưới lên. Đây là số điện thoại của giám đốc Dương bộ phận quan hệ công chúng tập đoàn Cẩm Tú. Ở Cẩm Tú, chỉ cần ngươi có năng lực, ngươi có thể đạt được tất cả những gì mình muốn mà không cần dựa vào nam nhân.”
Trần Thư Đình ngây người nhận lấy, sau đó nhìn nữ hài được mọi người vây quanh tao nhã bước lên chiếc xe hơi sang trọng rồi lái đi.