Kiêu ngạo đến từ sự tự tin, độc đoán đến từ chỗ dựa.
Khi sự tự tin và chỗ dựa không đủ để dựa vào, mọi kiêu ngạo và độc đoán sẽ biến mất không dấu vết như tuyết mùa hè.
Sau khi bị thẩm vấn hai lần tại địa điểm quy định, ông chủ kiêu ngạo và độc đoán Dương Duyệt trong mắt nhiều người trong hệ thống giám sát đã trở nên héo úa như bắp cải được cất giữ lâu ngày trong mùa đông, khiến Lâm Hoa Hoa cười nhạo thật lâu.
Hậu Đại Khánh đối với biểu hiện của Dương Duyệt ngược lại có chút kỳ quái.
“Nét mặt của hắn khiến ta có chút không thể phỏng đoán, còn ánh mắt thì đầy thâm ý.”
“Sắc mặt cũng không hề có sự uể oải chịu thua nhận tội như các ông chủ khác. Không thể coi thường được.”
Sau khi Hậu Đại Khánh nói xong, Lâm Hoa Hoa và Chu Chính mặc dù không nói gì nhưng trong lòng lại có chút khinh thường.
Có quá nhiều ông chủ bị bắt trong vài ngày qua. Bọn hắn không còn cảm giác kính sợ như trước đối với những kẻ luôn tỏ ra tôn nghiêm trước mặt người khác nhưng lại rơi rất nhiều nước mắt sau khi bị bắt, thay vào đó chỉ có sự khinh thường. Vì thế, bọn hắn không đánh giá cao Dương Duyệt.
“Chúng ta sẽ chú ý, sếp Hậu yên tâm đi.”
Lâm Hoa Hoa mỉm cười gật đầu, lúc này nàng không biết sau khi hệ thống giám sát hành động, khơi dậy sự hung hãn của các phe phái địa phương sẽ gây ra cơn bão gì.
…
Với cấp bậc của Dương Duyệt, nơi hắn bị giam giữ là một phòng giam có quy cách không tệ.
Hầu như tất cả các vật sắc nhọn trong phòng đã được lấy đi, thậm chí các góc cạnh cũng được bọc bằng bọt biển và các vật liệu khác. Điều này khiến không khí trở nên yên tĩnh lạ thường, gần như có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Sau hai lần thẩm vấn, nhiều người đồng ý với Lâm Hoa Hoa, người này đã bị đánh tan phòng tuyến tâm lý. Do đó, thái độ của một số nhân viên trông coi Dương Duyệt cũng trở nên lơ là.
Cho nên, bọn hắn không chú ý đến sự điên cuồng và tuyệt vọng trong đôi mắt u ám của Dương Duyệt.
“Báo cáo, ta muốn đi vệ sinh.”
Dương Duyệt im lặng rất lâu rốt cuộc ngẩng đầu lên.
Nam nhân nở nụ cười lấy lòng nhân viên canh chừng. Sau khi nhận được câu trả lời cho phép, hắn ngoan ngoãn bước vào phòng tắm không có người canh gác.
Đóng cửa.
Dương Duyệt vừa rồi còn uể oải, suy sụp trong mắt người khác đã lập tức lấy lại năng lượng cao như trước.
Hắn từ từ mở nắp bồn cầu bằng đôi tay run rẩy, hít một hơi thật sâu rồi đưa tay vào lặng lẽ mò mẫm.
Xoạt.
Cùng với tiếng nước xả, cây bút đặc biệt của Hậu Đại Khánh đột nhiên xuất hiện trong tay Dương Duyệt.
Chiếc bút mỏng manh được bọc trong một chiếc túi nhựa, bên trong có một tờ ghi chú nhỏ bằng chiều dài ngón tay cái.
Dương Duyệt chậm rãi mở tờ giấy. Bên trên chỉ có một câu thơ đơn giản.
Nếu xuân năm tới ta làm chúa.
Truyền với hoa đào nở cả đây.
(Đế cúc hoa- Hoàng Sào)
Khoảnh khắc hắn nhìn thấy câu thơ này, bàng hoàng, tức giận, buồn bã... đủ loại biểu cảm đan xen trên khuôn mặt tái nhợt của ông chủ Dương, nhưng cuối cùng tất cả biểu cảm chỉ hòa vào một tiếng thở dài.
“Bọn hắn muốn ta chết.”
Vẻ mặt của Dương Duyệt dần dần lấy lại bình tĩnh, sau đó hắn cho tờ giấy vào miệng nhai nuốt, xả tờ giấy bọc xuống bồn cầu, nhìn bầu trời đêm trên đầu lần cuối.
Như thường lệ, ông chủ Dương cẩn thận chỉnh lại chiếc áo sơ mi trắng bẩn thỉu của mình, ngồi tựa lưng vào cửa phòng tắm, mỉm cười cầm cây bút rồi chĩa đầu nhọn vào cổ họng mình.
“Đừng gạt ta.”
Đây là những lời cuối cùng ông chủ Dương để lại cho thế giới này. Khi lẩm bẩm những lời đó, tay phải của nam nhân run lên, đâm thẳng ngòi bút vào động mạch cổ của mình.
Máu đỏ thẫm phun ra, Dương Duyệt chỉ có thể nghiến răng tuyệt vọng để ngăn mình phát ra bất kỳ âm thanh nào do cổ đau dữ dội.
Chết đôi khi không phải là chuyện dễ dàng. Mặc dù máu chảy xuống đất phát ra tiếng tách tách nhanh chóng tạo thành một vũng đỏ rực kinh người, nhưng kỳ lạ là Dương Duyệt lại cực kỳ tỉnh táo.
Cảm nhận sức lực dần mất đi, Dương Duyệt lấy ví ra, nhìn bức ảnh gia đình bên trong với ánh mắt tham lam, không muốn rời khỏi tầm mắt cho đến khi cơ thể hoàn toàn ngã xuống đất.
Đó là lý do tại sao hắn tự sát.
Chỉ khi hắn chết, tài sản của hắn mới được vợ con thừa kế. Chỉ khi hắn im lặng hoàn toàn, người đó mới lên nắm quyền thành công, hai đứa con của hắn mới sống bình yên, khỏe mạnh.
Dương Duyệt không biết tại sao một cây bút máy lại được đưa vào trong này một cách thần không biết quỷ không hay, nhưng hắn biết chỉ cần hắn dùng thứ đồ này kết thúc sinh mạng của mình thì sẽ giúp ích rất nhiều cho toàn bộ tình thế.
Cho nên, hắn đã làm theo.
Cùng với tiếng đập cửa ầm ĩ phía sau, Dương Duyệt chậm rãi nhắm mắt lại, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một nụ cười kiêu ngạo.
…
Mưa lớn cuối cùng cũng tạnh, bầu trời chuyển sang màu vàng, hương đất tràn ngập bầu trời Thiên Đô. Rất nhiều người bình thường đã dậy sớm, trên mặt đều là nụ cười. Hôm nay chắc chắn là một ngày tốt để làm việc.
Ngay khi đoàn xe chỉ còn cách Thiên Đô ba mươi kilomet, nhạc chuông chói tai của điện thoại di động của Tô Trung Hòa đã đánh thức lão đại Thiên Nam khỏi giấc ngủ.
“Ông chủ Tô, ta muốn báo cáo với ngươi một việc. Người phụ trách hệ thống thương mại Dương Duyệt đã chết rồi.”
Điện thoại vừa thông, giọng nói khàn khàn của Quý Hưng Thịnh đã truyền đến: “Hắn dùng bút đâm vào cổ họng mình tự sát trong phòng tắm. Đến lúc đồng đội canh gác phát hiện phá cửa thì đã quá muộn. Hắn đã chết trên đường đưa đến bệnh viện.”
“Tại sao lại có bút máy?”
Tô Trung Hòa cau mày: “Ta nhớ những đồng chí tiếp nhận thẩm vấn không được mang theo bất cứ vật phẩm nguy hiểm nào mà? Chuyện quái gì xảy ra vậy?”
Giọng điệu của nam nhân cực kỳ nghiêm túc.
“Bút máy đã được đưa đến cục cảnh sát.”
Giọng điệu của Quý Hưng Thịnh hiện lên sự đắng chát: “Dựa trên những bằng chứng thu thập được tại hiện trường, cây bút này hẳn là thuộc về Hậu Đại Khánh.”
Tô Trung Hòa ngẩn người.