“Bởi vì ngươi chưa về đến Thiên Đô, phụ trách đại cục là ông chủ Cố.”
Quý Hưng Thịnh vẫn tiếp tục báo cáo: “Trong cuộc họp mười phút trước, ông chủ Cố đã đưa ra quyết định tạm thời cách chức tiếp nhận điều tra toàn bộ phòng giám sát số 2. Cho đến khi sự việc được làm rõ, mọi công việc sẽ tạm thời được đảm nhận bởi phòng giám sát số 4.”
“Trưởng phòng phòng giám sát số 4 là Cố Phú Trạch, chi thứ nhà họ Cố.”
Trong lúc ông chủ Tô đang im lặng suy nghĩ, Lý Kỳ Xương nhỏ giọng thì thầm bên tai khiến cho sắc mặt của ông chủ Tô càng lúc càng âm trầm.
Có vẻ lần này ông chủ Nghiêm đã liên lụy không ít đại nhân vật.
Thậm chí có khả năng toàn bộ phe phái địa phương đã hoàn toàn đoàn kết lại.
Sự mẫn cảm trong quan trường nhiều năm khiến cho Tô Trung Hòa lập tức hiểu được sự việc.
“Bảo tài xế lái nhanh lên. Ta nhất định phải về đến ủy ban tỉnh trước giờ làm việc.”
Tô Trung Hòa không hề tỏ ra lo lắng.
Đấu với người, đấu với trời đều có niềm vui vô tận.
Đây là một câu mà Tô Trung Hòa thích nhất. Cho nên, hắn chưa bao giờ sợ hãi trước bất kỳ cuộc chiến chính trị sinh tử nào!
…
Một câu “tranh thủ thời gian nhanh nhất” của Tô Trung Hòa đã khiến đoàn xe thả hết tốc độ. Xe cảnh sát phía trước chịu trách nhiệm dọn đường cũng bấm còi cảnh sát chói tai.
Đồng thời, chỉ trong ít phút, con đường dẫn vào Thiên Đô đã được cảnh sát giao thông giải phóng hoàn toàn, tiến hành kiểm soát đường bộ.
Thay đổi quyền lực là một trò chơi sinh tử. Vào thời điểm quan trọng này, Tô Trung Hòa không quan tâm đến đánh giá của người dân về việc hắn lạm dụng quyền lực.
Lúc này hắn đang ngồi ở hàng ghế sau, vẻ mặt tưởng chừng như bình tĩnh của Tô Trung Hòa đã tràn ngập những suy nghĩ cuộn trào như biển trong cơn cuồng phong. Những làn sóng suy nghĩ hỗn loạn đang giao nhau, va chạm điên cuồng trong đầu hắn.
Điều hắn cần làm bây giờ là phân tích và phán đoán giữa vô số suy nghĩ, tìm ra cách hiệu quả để giải quyết mớ hỗn độn này càng nhanh càng tốt.
Mặc dù trong lòng hắn đang bối rối, nhưng điều duy nhất Tô Trung Hòa có thể chắc chắn lúc này là Cố Thanh Tùng đang lợi dụng sơ hở. Hơn nữa, hắn có thể xác định người đại diện do phe phái địa phương đề cử ra đã xé bỏ hoàn toàn bức màn đàm phán hòa bình có thể có giữa phe địa phương và hắn, đẩy vấn đề không thể hòa giải được!
Đây không phải suy đoán hoang đường của Tô Trung Hòa.
Đúng vậy, theo đúng quy định, nếu bí thư tỉnh không có mặt, chủ tịch tỉnh Cố Thanh Tùng có quyền ra lệnh cho toàn bộ quan trường Thiên Nam.
Nhìn bề ngoài thì điều này không có gì sai, có thể nói là hợp lý và có cơ sở, nhưng thực tế thì sao?
Quan trường có quy tắc của quan trường. Quy định là quy định, quy tắc là quy tắc. Mặc dù ý nghĩa của hai từ này không khác nhau lắm nhưng trên thực tế chúng lại hoàn toàn khác nhau.
Thẳng thắn mà nói, đối với những ông chủ như ông chủ Tô, Cố Thanh Tùng, bọn hắn có thể vi phạm một số quy định cũng không sao, sẽ không có ai quan tâm.
Nhưng việc vi phạm quy tắc chốn quan trường thì hậu quả thường không tốt lắm.
Quan trường Hạ quốc có một luật thép. Tất cả quyền hạn trong một khu vực chỉ có thể thuộc về bí thư tỉnh. Ông chủ ở bất kỳ vị trí nào khác đều không được vượt qua ranh giới đỏ này hoạt động một mình. Nếu không, cả hai bên nhất định không chết không thôi.
Quan trường giống như một khu rừng.
Không có vua sư tử nào cho phép con sư tử khác xâm lấn lãnh địa của mình.
Tất nhiên, mọi chuyện không phải không có ngoại lệ.
Nếu Tô Trung Hòa vẫn còn ở nước ngoài, ông chủ Nghiêm xảy ra việc, Cố Thanh Tùng chuyên quyền độc đoán trong hội nghị có thể dùng từ xuất phát từ đại cục, nhưng tất cả ông chủ trong chốn quan trường Hạ quốc đều phải tuân theo một quy tắc.
Chỉ cần Tô Trung Hòa vẫn còn là bí thư tỉnh một ngày, trong khoảnh khắc hắn đặt chân lên địa bàn Hạ quốc, bất luận ngươi cân nhắc từ mặt nào, vào thời khắc này ngươi phải ngầm thừa nhận quyền lợi tối cao trong tay mình đã tự động chuyển về tay của Tô Trung Hòa.
Cố Thanh Tùng không thể không biết quy luật này. Đây cũng là nguyên nhân Tô Trung Hòa đội mưa đi về.
Tô Trung Hòa biết trong những ngày hắn rời khỏi Hạ quốc, hắn đã mất quyền khống chế Thiên Nam. Hiện tại hắn chỉ có thể nhanh chóng lấy lại thế chủ động bằng cách lập tức quay về phụ trách đại cục!
Đánh giá về hành động tự sát kỳ quái của Dương Duyệt, có thể thấy quyết định của Tô Trung Hòa rất đúng đắn. Mặc dù hắn đã chạy về Thiên Đô càng nhanh càng tốt nhưng Cố Thanh Tùng hoặc phe phái địa phương vẫn không ngần ngại xé bỏ lớp mặt nạ đạo đức giả lẽ ra phải duy trì ở chốn quan trường.
Những người này lợi dụng sự sống chết của quan viên cấp ba để tiến hành bước phản công đầu tiên. Điều này cho thấy tình hình Thiên Nam đã trở nên căng thẳng như thế nào. Phải biết rằng đây chỉ là Thiên Đô chứ không phải Thịnh Kinh mà quan cấp bốn, cấp năm đầy như chó ngoài đường.
…
Tốc độ xe đã chậm lại, nhìn đường phố nhộn nhịp có thể thấy được Thiên Đô cách đó không xa.
“Tô Trung Hòa hoàn toàn xứng đáng là vua sư tử trong quan trường Thiên Nam. Con sư tử trẻ Cố Thanh Tùng bước vào lãnh địa của hắn, hắn sẽ làm như thế nào?”
Nghĩ đến đây, Lý Kỳ Xương lặng lẽ thở dài, ánh mắt vô thức nhìn về phía tòa nhà mang tính biểu tượng của Thiên Đô.
Tòa nhà Cẩm Tú cao chót vót trong mắt Lý Kỳ Xương đã được một cơn mưa lớn cọ rửa, tấm kính màu xanh đậm khắp tòa nhà tỏa ra ánh sáng động lòng người dưới ánh nắng ban mai.
“Ta đã trở về Thiên Đô rồi.”
Tô Trung Hòa vừa lẩm bẩm vừa nhìn chằm chằm tòa nhà.