Đã nhiều năm như vậy, lão Lâm chỉ nhìn thấy có mỗi một mình ông chủ Mạnh đi bộ đi làm, mỗi lần đến cổng đều nói “vất vả rồi” với thái độ cực kỳ điềm tĩnh.
Điều này khiến lão Lâm vô cùng cảm động.
Câu nói bình dị gần gũi này không phải nhân vật thực quyền nào cũng nói với một nhân viên gác cổng trong bốn năm như vậy. Đây là suy nghĩ đơn giản nhất của lão Lâm.
Nhưng điều khiến lão Lâm ấn tượng nhất chính là cảnh ông chủ Mạnh rời đi vào ngày cuối cùng tại chức.
Hôm đó thời tiết rất tốt, ông chủ Mạnh như thường lệ đi đến cổng, sau đó đưa túi trà cho lão Lâm.
Hắn nói chuyện rất nhẹ nhàng với lão Lâm đang ngẩn ra.
“Mỗi lần ta đi ngang qua đây, ánh mắt của ngươi đều đổ dồn vào tách trà của ta. Ta nghĩ ngươi đang đoán tách trà của ta ngon đến cỡ nào. Đây cũng là điều ngươi tò mò nhiều năm đúng không?”
Lão Lâm thành thật gật đầu. Thái độ của ông chủ Mạnh làm cho lá gan của hắn cũng lớn hơn: “Có phải là Đại Hồng Bào núi Vũ Di không?”
“Ta xác thực biết một Tiểu Hồng Bào nhưng Đại Hồng Bào thì ta không có lộc uống. Đây chỉ là một món đồ mười bảy mười tám đồng thôi.”
Ông chủ Mạnh cười nói: “Về sau đoán chừng không có cơ hội gặp nhau nữa. Ta thấy ngươi rất thích uống trà, ta còn thừa lại không ít, cho nên ta tặng cho ngươi đấy.”
Lão Lâm ngây ra nhận lấy, sau đó ngơ ngác nhìn lão đầu tử không chút lưu luyến bước ra khỏi cổng ủy ban tỉnh, sau đó không còn thấy quay lại nữa.
Không người đưa tiễn.
Rất lâu sau đó, lão Lâm mới biết thì ra trước khi ông chủ Mạnh rời khỏi ủy ban, hắn không thông báo cho bất cứ người nào, ngay cả bữa tiệc chia tay cũng không tham gia.
Cũng vào ngày đó, lão Lâm vốn không học rộng hiểu được một từ.
Thoải mái.
…
Chuyện thứ hai phát sinh vào ngày cuối cùng của tháng Sáu.
Giống như ngày thường, lão Lâm pha một bình trà đậm, tinh thần phấn chấn đứng ở cổng.
Hắn nhận được tin hôm nay ông chủ Tô Trung Hòa quay lại Thiên Đô, cho nên hắn rất cẩn thận.
Mặc dù hắn không có tư cách bình luận sự khác biệt giữa ông chủ Tô và ông chủ Mạnh, nhưng trong mắt một kẻ nhỏ bé như lão Lâm, so với sự hòa nhã của ông chủ Mạnh, ông chủ Tô đáng sợ hơn nhiều.
Đó là một khuôn mặt lúc nào cũng nghiêm túc và đôi mắt sắc bén luôn nhìn thẳng khiến lão Lâm cảm thấy e ngại.
Lão Lâm nhận thấy hôm nay rõ ràng khác thường ngày, ông chủ Cố Thanh Tùng đã sớm đợi ở cửa. Không chỉ có hắn mà còn rất nhiều ông chủ lớn khác mà lão Lâm ngưỡng mộ đều có mặt.
Lão Lâm e ngại rụt cổ lại, biểu hiện thành thật đến một nơi không có người.
Tuy nhiên, sự hưng phấn lấp lóe trong mắt hắn đã bại lộ tâm trạng của hắn. Hành vi của ông chủ Cố, ngay cả nhân vật nhỏ bé như hắn cũng nghe thấy. Thần tiên đánh nhau trước mặt mình là chuyện ngàn năm một thuở.
Tám giờ mười lăm phút sáng, chiếc ô tô màu đen biển số Thiên Nam đúng giờ xuất hiện trước cửa ủy ban tỉnh.
Sau khi xuống xe, Tô Trung Hòa hiển nhiên đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ có cảnh tượng này chào đón mình. Dù sao, với suy nghĩ của lão Lâm, gương mặt của ông chủ Tô không có gì thay đổi.
“Ông chủ Tô vất vả rồi. Chuyến đi nước ngoài đã thành công tốt đẹp. Mọi người mong ngươi như mong mẹ về, để ngươi có thể giúp cho kinh tế Thiên Nam phát triển thêm một bước. Nhưng ta có một đề nghị, ngươi nên quay về Thịnh Kinh nghỉ ngơi một chút. Dù sao, sức khỏe là trên hết. Có sức khỏe thì mới có thể làm cách mạng, ngươi nói có đúng không?”
Cố Thanh Tùng vừa nói vừa sải bước lên đón, không hề né tránh bùn đất từ trận mưa làm bẩn chiếc quần thẳng thớm của mình.
Lúc này, lão Lâm để ý đến một chi tiết chỉ có thể quan sát được từ góc độ của mình.
Sau khi Cố Thanh Tùng làm động tác nghênh đón, các ông chủ khác mới bắt đầu di chuyển.
Ánh mắt Tô Trung Hòa nhìn chằm chằm Cố Thanh Tùng, nở một nụ cười khiến lão Lâm sợ hãi: “Mỗi người nên thực hiện nhiệm vụ của mình. Rảnh rỗi quá thì không nên lo chuyện khác, ông chủ Cố nói có đúng không?”
Từ đầu đến cuối, Tô Trung Hòa không thèm để ý bàn tay phải đang duỗi ra của Cố Thanh Tùng.
“Đúng vậy.”
Tay của Cố Thanh Tùng không thu lại, chỉ mỉm cười nói tiếp: “Đây không phải mọi người nhiệt tình sao? Chúng ta đợi ở đây để biết cuộc họp tổng kết hôm nay có tổ chức hay không?”
“Có chứ.”
Tô Trung Hòa đưa ra câu trả lời khẳng định: “Chuyện của ông chủ Nghiêm đã trở thành một ví dụ tiêu cực của toàn bộ Hạ quốc. Cuộc họp tổng kết chẳng những phải được tổ chức mà còn phải thêm vào một chủ đề. Chống tham nhũng và đề cao sự chính trực! Khi phát triển kinh tế, chúng ta phải đưa ra lời giải thích cho người dân Thiên Nam và các nhà lãnh đạo quan tâm đến chúng ta, đúng không?”
“Tất nhiên soi gương và chỉnh lại quần áo là điều tốt.”
Cố Thanh Tùng cuối cùng cũng rút lại tay phải. Động tác hiện tại của hắn đã đủ rồi, hiển nhiên hắn không có ý định tiếp tục khuất phục.
Tô Trung Hòa cũng nhìn ra mục đích thật sự của Cố Thanh Tùng là chờ hắn. Cho nên ngay từ đầu hắn đã có vẻ cứng rắn, không để lộ sự mềm yếu.
Tranh cãi là để thăm dò.
Cố Thanh Tùng và Tô Trung Hòa dường như đã lên kế hoạch từ bỏ quy tắc bất thành văn ở quan trường, một núi không thể có hai vua.
Hai người lựa chọn trung tâm quan trường của Thiên Nam để thể hiện thái độ với nhau.
Đứng đội, lựa chọn, chém giết.
Hai con cáo già muốn dùng cảnh tượng ngày hôm nay nói cho toàn bộ quan trường Thiên Nam biết hai người bọn hắn đều có tư cách, đồng thời cũng biểu thị ý đồ của hai bên.
Thời điểm lựa chọn đã đến.