“Việc nhỏ cũng không làm được, thì làm sao mà làm được việc lớn.”
Tô Trung Hòa lạnh lùng nhìn thoáng qua đám ông chủ đến đón hắn, giọng điệu đột nhiên cao hơn: “Bây giờ cách giờ làm việc chưa đến năm phút, để cấp dưới nhìn thấy thì còn ra thể thống gì nữa. Đừng tưởng rằng mình là lãnh đạo thì có đặc quyền. Đây là kỷ luật.”
Giọng điệu tức giận khiến một đám cấp dưới bao gồm Cố Thanh Vân đều im lặng. Đây là quy củ trong quan trường. Với địa vị của ông chủ Tô, một khi quy củ ngoài mặt được sử dụng, cho dù những người này coi thường các quy củ trên danh nghĩa đến đâu, bọn hắn cũng phải thành thật tuân theo.
“Lên xe.”
Tô Trung Hòa nói với Lý Kỳ Xương sau lưng mình, sau đó trực tiếp mở cửa xe bước lên. Tiếp theo, dưới ánh mắt của tất cả mọi người, chiếc Audi màu đen mang biển số Thiên Đô A001 gầm lên một tiếng lớn rồi lao thẳng vào bãi đậu xe của ủy ban tỉnh.
Điều khiến mọi người kinh ngạc nhất là bánh xe quay với tốc độ cao, cuốn lên bùn, trực tiếp bắn tung tóe vào người Cố Thanh Tùng đang đứng bên cạnh.
Cố Thanh Tùng hoàn toàn không né tránh, đứng như tượng điêu khắc, mặc cho bùn và nước chảy tự do trên bộ đồ đắt tiền của mình.
Tuy nhiên, ánh mắt của nam nhân đã âm trầm đến đáng sợ.
“Đường ở đây nên được sửa chữa lại.”
Khi thư ký Trần Lập của Cố Thanh Tùng vội vàng đưa khăn tay đến, hắn lắc đầu, thản nhiên nói một câu: “Ngươi phụ trách làm báo cáo chuyện này đi.”
Trò hề trước cổng ủy ban tỉnh nhanh chóng kết thúc.
Vài phút sau, chỉ còn lại vài bảo vệ ở cổng nhìn nhau, trong khi lão Lâm đứng trong góc, miệng há to, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Điều còn đọng lại trong ký ức của lão Lâm là cuộc đấu khẩu giữa hai đại nhân vật, sau đó là cảnh Tô Trung Hòa bước lên xe, bắn nước bùn đầy người ông chủ Cố.
Thì ra các đại nhân vật không khác gì người bình thường.
Người không biết gì là hạnh phúc nhất. Lão Lâm lẩm bẩm, đưa ra đánh giá về cảnh tượng hiếm thấy trong lịch sử quan trường Thiên Nam.
Đáng tiếc, điều hắn không biết là đằng sau khung cảnh tưởng chừng như vô lý này lại ẩn chứa biết bao âm mưu.
Vẫn là câu nói kia.
Thế giới này thuộc về người thông minh, chỉ có người thông minh mới có thể làm người chăn cừu. Đến vị trí như Cố Thanh Tùng hay Tô Trung Hòa, những người này đã dối trá đến đáng sợ.
Ngay cả việc mất bình tĩnh và tức giận cũng có mục đích tất yếu của nó, không hề đơn giản như bề ngoài.
…
Văn phòng Tô Trung Hòa.
Mặc dù nơi này mỗi ngày đều được dọn dẹp sạch sẽ sau khi ông chủ Tô rời đi, nhưng Lý Kỳ Xương vừa bước vào cửa đã bắt đầu bận rộn.
Đầu tiên, hắn dùng khăn trắng như tuyết lau sạch bàn ghế vốn dĩ không tì vết, sau đó đổ nước đã đun sôi vào bộ ấm trà yêu thích của ông chủ Tô.
Làm xong tất cả những việc này, Lý Kỳ Xương thận trọng nói: “Ông chủ, bài phát biểu trong cuộc họp chỉ là bản thảo đầu tiên, ngươi có muốn trau chuốt lại không? Ngoài ra, ta đã nhờ ông chủ Cố gửi biên bản cuộc họp ngày hôm qua về hệ thống khai thác mỏ.”
Tô Trung Hòa thấy Lý Kỳ Xương bận rộn, khóe miệng hiện lên nụ cười khó thấy. Hắn càng lúc càng hài lòng với người trẻ tuổi này. Ông chủ Tô thân thiết vỗ vai Lý Kỳ Xương: “Ngươi có câu hỏi gì không, ta có thể trả lời ngươi?”
Lý Kỳ Xương thận trọng ngẩng đầu, mãi cho đến khi nhìn thấy nụ cười của Tô Trung Hòa mới yên tâm.
Trong lòng hắn biết rõ ông chủ Tô rất hài lòng về công việc của mình cùng tính mẫn cảm chính trị. Đối phương muốn chỉ dẫn hắn nhiều hơn.
Nghĩ đến đây, Lý Kỳ Xương không che giấu được sự hiếu kỳ, trực tiếp hỏi vấn đề.
“Ông chủ, tại sao ngươi lại muốn Tiểu Lý lái xe nhanh như vậy?”
Hiển nhiên, nhìn thấy Cố Thanh Tùng bị bùn đất bắn tung tóe, hắn rất kinh ngạc. Hắn không hiểu vì sao ông chủ vốn trầm tĩnh lại thực hiện hành động ngây thơ như vậy.
Cho bõ ghét?
Không thể nào?
Lý Kỳ Xương rất hiểu Tô Trung Hòa.
Hắn thấy, chiều sâu của ông chủ Tô thậm chí có thể so sánh với Tô Bình Nam. Hắn thật sự không hiểu vì sao ông chủ Tô vốn điềm tĩnh và nhẫn nại lại thực hiện hành động trút giận không có ý nghĩa như vậy?
Điều gì là quan trọng trong chốn quan trường?
Giết người vô hình, im lặng đưa người vào chỗ chết mới là cách làm tốt nhất.
“Thật ra ta thua chiêu thứ nhất, ta không nghĩ đến Cố Thanh Tùng lại dám trắng trợn tỏ thái độ như vậy.”
Tô Trung Hòa thở dài: “Cho nên ta nhất định phải cứng rắn, thậm chí đủ độc đoán để uy hiếp rất nhiều kẻ hèn mọn. Đây là mục đích.”
Lý Kỳ Xương không hiểu hết câu nói này, trong lòng suy nghĩ.
“Ra ngoài đi, ta muốn nghỉ ngơi vài phút trước khi họp.”
Tô Trung Hòa kết thúc cuộc nói chuyện.
…
Có một người khác cũng có câu hỏi tương tự như Lý Kỳ Xương.
Lục Viễn.
Tô Bình Nam đã ra mệnh lệnh yêu cầu hắn phải quan sát chặt chẽ quá trình đấu tranh giữa Cố Thanh Tùng và Tô Trung Hòa.
Đối với Lục Viễn mà nói, với năng lực hiện tại của hắn cùng với quan hệ của Cẩm Tú, hắn muốn làm chuyện đó dễ dàng vô cùng nhưng Tô Bình Nam lại đưa ra một yêu cầu khác khiến hắn nhăn mặt.
Nam nhân yêu cầu Lục Viễn từ góc độ của mình vò nát tất cả nước cờ trong trận giao phong của hai người này.
Lục Viễn hiểu thâm ý trong yêu cầu của Tô Bình Nam.
Hiện tại, Cẩm Tú đang phát triển với tốc độ đáng kinh ngạc trong làn sóng cải cách và mở cửa ở Hạ quốc. Phải biết rằng quy mô này đã đạt được ngay cả khi Tô Bình Nam quyết định không cắt rau hẹ trên thị trường.
Có thể nói, nếu một nhà kinh tế nhìn thấy dữ liệu nội bộ thực sự của Cẩm Tú, hắn sẽ bị sốc và chết lặng.
Ở Bổng Tử quốc, Cẩm Tú bất luận tiền bạc hay là quy mô, không quá lời khi nói rằng bọn hắn thậm chí có thể cạnh tranh với tập đoàn của một số tài phiệt như tập đoàn Samsung để giành quyền kiểm soát đất nước.
Với quy mô lớn như vậy, thủ lĩnh Tô Bình Nam dã tâm bừng bừng tuyệt đối không muốn làm một phú hào, Lục Viễn nhất định phải theo kịp bước chân phát triển của tập đoàn.
Đây là yêu cầu cũng là kỳ vọng của Tô Bình Nam.