“Nguyên nhân Tô Trung Hòa mất bình tĩnh là gì?”
Tuy rằng Lục Viễn không hiểu vì sao Tô Trung Hòa lại phản ứng hung bạo như vậy, nhưng cũng giống như Lý Kỳ Xương, Lục Viễn cũng không tin Tô Trung Hòa đang xả giận. Là một đại quản gia dưới quyền Tô Bình Nam, Lục Viễn biết không phải chuyện gì hắn cũng phải hỏi Tô Bình Nam.
Dưới tình huống trăm mối không có cách giải, Lục Viễn đã nghĩ đến một tên cáo già trong quan trường có thể giải đáp hết thảy cho hắn.
Quan trọng nhất là thân phận và địa vị của người này hoàn toàn không ảnh hưởng đến đại cục.
“Tới bảo tàng thiên văn.”
Lục Viễn nói với Vương Khải: “Mang theo mấy bình rượu ngon, theo ta đi gặp một người.”
…
Quan trường không bao giờ thiếu những người có tham vọng. Tương tự, quan trường cũng không bao giờ thiếu những người thông minh nhưng sinh nhầm thời, cả đời đều tầm thường.
Người mà Lục Viễn đến gặp là giám đốc phụ trách bảo tàng thiên văn cung thiếu nhi Thiên Đô Hách Liên Thành.
Nhắc đến Hách Liên Thành, đây là một nhân vật đã để lại huyền thoại trong chốn quan trường Thiên Nam. Bốn năm năm trước, người này đã từng leo lên vị trí chủ tịch quận Vũ Hoa, quận lớn nhất Thiên Đô.
Một sinh viên tốt nghiệp một trường đại học bình thường không có lý lịch gì.
Dù vậy, Hách Liên Thành vẫn phải mất hai mươi năm để leo từ một thư ký lên chức chủ tịch quận. Từ góc độ này mà nói, năng lực của người này hoàn toàn không có vấn đề gì.
Có chín quận ở Thiên Đô, tổng lượng kinh tế của quận Vũ Hoa luôn xếp đầu tiên.
Từ góc độ này, rõ ràng kỹ năng phát triển kinh tế của Hách Liên Thành rất tốt. Tuy nhiên, khi đang ở thời kỳ thịnh vượng và quyền lực nhất, hắn đã chủ động rời khỏi vị trí, lý do là hắn muốn dẫn các thiếu niên của cung thiếu nhi mỗi ngày ngắm sao, hơn nữa còn lấy một cái danh nghĩa rất đẹp, khám phá sự thật của vũ trụ.
Khám phá sự thật của vũ trụ là truyền thuyết mà chủ tịch quận Hách Liên Thành để lại cho quan trường Thiên Đô.
Rất ít người biết thông tin nội bộ về việc từ chức của người này. Càng ít người biết việc Hách Liên Thành từ chức là nguyên nhân thực sự dẫn đến sự trỗi dậy của các phe phái địa phương!
Gạt những điều lạc đề này sang một bên, Hách Liên Thành hợp tác với Cẩm Tú cũng không tệ.
Những người khác không biết, nhưng Lục Viễn biết rất rõ cựu chủ tịch quận là một trong số ít những ông chủ trong quan trường không có bất kỳ giao dịch dính đến quyền tiền nào với Cẩm Tú.
Thậm chí, sau khi Tô Bình Nam lấy được hai khu đất ở quận Vũ Hoa, hắn đã xem gói điều kiện phát triển do Hách Liên Thành đề xuất, không khỏi cảm thán từ tận đáy lòng: “Đây mới là ông chủ thật sự biết làm việc, cứ dựa theo những điều kiện này mà xử lý đi. Vì lý do đó, chúng ta có thể đẩy một phần lợi nhuận ra ngoài, coi như sự tôn trọng của ta dành cho Hách Liên Thành.”
Cũng vì câu nói này của Tô Bình Nam, Lục Viễn luôn có ấn tượng tốt với những nhân vật thanh liêm chốn quan trường có mối quan hệ rất tốt với Hách Liên Thành sau khi Hách Liên Thành từ chức, thậm chí còn huy động lực lượng của Cẩm Tú trợ giúp đối phương một chút.
Hết lần này đến lần khác.
Thời gian trôi qua, Hách Liên Thành đã trở thành bạn của Lục Viễn.
Một người là tay xã hội đen quyền lực với vô số kẻ liều mạng dưới sự chỉ huy của hắn.
Làm người làm việc có thể nói là độc ác.
Người còn lại thì sao?
Với biệt danh là giám đốc vũ trụ, sở thích lớn nhất của hắn là tìm kiếm ý nghĩa thực sự của cuộc sống trên bầu trời đầy sao rộng lớn.
Không ai, kể cả Tô Bình Nam, có thể tưởng tượng được hai người có tính cách hoàn toàn khác nhau này lại có thể trở thành bạn tốt của nhau!
Kiêu hùng đa nghi.
Tô Bình Nam đã yêu cầu cấp dưới điều tra một phen.
Kết quả, sau khi điều tra kỹ càng những quan hệ thường ngày giữa hai người, Tô Bình Nam vốn luôn thờ ơ với tình cảm đã bị choáng váng trong một thời gian dài. Tô Bình Nam đầy tham vọng và kiêu ngạo thực sự không thể tưởng tượng được Lục Viễn lại có thể bỏ rơi rất nhiều người đẹp trong hộp đêm để uống rượu với một lão đầu tử và ngắm sao.
“Ta không thể nhận xét về thái độ sống của người này, nhưng hắn rất thông minh và vô hại. Sau này nếu ngươi không hiểu điều gì về quan trường, ngươi có thể hỏi ý kiến của hắn. Người này biết rất nhiều về quan trường.”
Sau khi Tô Bình Nam ném cho Lục Viễn một câu có liên quan đến Hách Liên Thành, hắn không chú ý đến mối quan hệ giữa hai người nữa.
Nhưng Lục Viễn vẫn luôn nhớ kỹ đánh giá của Tô Bình Nam.
…
“Đây không phải rượu của Tiểu Hồng Bào chứ? Ta uống không nổi cũng không dám uống.”
Hách Liên Thành nhìn chiếc bình sứ trắng xanh Thanh Hoa có viết dòng chữ 1956, rất lâu sau hắn mới rời mắt được.
“Không phải rượu của Tô tổng đâu. Đây là định mức năm nay ta được nhận.”
Lục Viễn mỉm cười nói: “Thứ này đồ giả nhiều lắm, nhưng rượu mà Cẩm Tú dùng thì không ai dám lừa. Cho nên ta cam đoan hai bình rượu này là thật.”
“Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp.”
Hách Liên Thành đưa mũi ngửi mùi rượu tỏa ra từ hai chiếc bình, hít lấy hít để: “Nếu trước đây ta nhận được hai bình rượu này, giá trị của chúng sẽ khiến ta ngồi tù mục xương. Thật không may, bây giờ ta không còn giá trị đến thế nữa.”
“Chơi trò biết gì nói nấy đi.”
Lục Viễn nghiêm túc hẳn lên: “Ngươi có biết chuyện Cố Tô đấu nhau không? Ta muốn ngươi giúp ta phân tích đường lối của hai người này.”
“Cẩm Tú muốn đặt cược? Ông chủ Đại Trùng của ngươi xem trọng ai?”
Hách Liên Thành không giật mình khi Lục Viễn đặt câu hỏi. Địa vị của hắn dường như đã tụt dốc rất nhiều kể từ khi nghỉ hưu để nghiên cứu vũ trụ. Tuy nhiên, chính góc độ này đã giúp Hách Liên Thành nhìn rõ hơn con đường phát triển của Cẩm Tú. Hắn cũng đã nghe nói về tham vọng của Tô Bình Nam nên hắn đương nhiên có thể đưa ra nhận định này.