Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 2308 - Chương 2308. Kết Bè Kết Cánh

Chương 2308. Kết bè kết cánh
Chương 2308. Kết bè kết cánh

Lục Viễn từ chối cho ý kiến, chỉ chậm rãi lên tiếng: “Nửa tiếng trước, Cố Thanh Tùng và đám người Hoàng Mậu Nghiệp đứng ở cổng ủy ban đón Tô Trung Hòa trở về, nhưng hình như Tô Trung Hòa không được bình tĩnh.”

Sau khi nghe kỹ càng Lục Viễn miêu tả, Hách Liên Thành thở dài, bắt đầu cảm khái: “Bí ẩn của vũ trụ là vô tận, con người tuy nhỏ bé nhưng chỉ biết tập trung vào những mưu mô, tranh giành quyền lực.”

“Nói tiếng người đi, rượu sẽ là của ngươi.”

Giọng điệu của Lục Viễn cứng rắn cắt ngang lời đối phương.

“Khi nói đến mọi việc ở quan trường, đừng phán xét những gì một người nói mà hãy nhìn cách bọn hắn làm điều đó. Quan trọng hơn, nó phụ thuộc vào lý do tại sao bọn hắn lại muốn làm như vậy.”

Hách Liên Thành thấy Lục Viễn chăm chú lắng nghe, thái độ của hắn cũng nghiêm túc hơn.

“Mọi người đều đang nói dối, cho nên hành vi của một người thể hiện rõ nhất thái độ thật sự của người đó.”

Lục Viễn ngồi xuống.

“Ngươi xuất thân giang hồ, nhưng sau khi đi theo Tô Bình Nam, ngươi cần có tầm nhìn và kế hoạch.”

Hách Liên Thành dường như trở lại là ông chủ chốn quan trường đầy khí phách như khi nhà họ Hoàng còn nắm quyền: “Anh bạn, ta sẽ dạy cho tên gia hỏa chỉ biết chém giết như ngươi.”

Ánh mắt của Tô Bình Nam rất chuẩn. Rất nhiều năm sau, một câu của Hách Liên Thành đã nói trúng bản chất của quan trường.

“Phạm vi quan trường thật ra là phạm vi của quyền lực.”

Giọng điệu của Hách Liên Thành rất nghiêm túc: “Mọi hành động trong phạm vi thực ra đều là giao dịch lợi ích, trong đó quyền lực thông đồng với nhau. Đừng tưởng rằng ngươi hiểu quyền lực. Kỳ thực, cuối cùng của giao dịch quyền lực là giao dịch tiền bạc và quyền lực, đó là điều mà doanh nhân các ngươi thường làm nhất.”

Khi Hách Liên Thành nói ra câu này, phòng họp trên tầng 7 ủy ban tỉnh im phăng phắc.

Cuộc họp tổng kết do Tô Trung Hòa tổ chức sắp bắt đầu.

Tất cả mọi người đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, yên lặng như tượng.

Bởi vì tất cả những người có tư cách tham dự cuộc họp ngày hôm nay đều biết rằng cuộc họp tổng kết tưởng chừng như bình thường này thực chất là cuộc đối đầu trực diện đầu tiên giữa các phe phái địa phương và Tô Trung Hòa.

“Giao dịch quyền lực là một thuật ngữ hiện đại. Theo cách nói xưa, thực chất là thành lập đảng phái vì lợi ích cá nhân. Giao dịch quyền tiền là sự cấu kết giữa quan chức và thương nhân. Một khi hiểu được điều này, nhiều chuyện sẽ trở nên dễ hiểu hơn rất nhiều.”

Hách Liên Thành mở chai rượu Lục Viễn mang đến, mùi rượu lập tức tràn ngập căn phòng, khiến cho Vương Khải đứng sau lưng Lục Viễn không nhịn được hít mũi một cái. Dù sao, dựa theo cấp bậc của hắn, hắn không có khả năng nhận được loại rượu cao cấp như vậy trong Cẩm Tú.

Nhìn bộ dạng say mê của Hách Liên Thành, Vương Khải thậm chí hơi coi thường.

Vương Khải và Lục Viễn cùng một loại người. Kinh nghiệm giang hồ phong phú nhưng lại không hiểu quan trường. Bản thân hắn cũng cho rằng một tên gia hỏa không quyền không thế bị chuyển sang làm nhà thiên văn không đáng tiền.

Vương Khải biết người có thể lấy được loại rượu này ở tập đoàn Cẩm Tú chưa đến một bàn tay. Nhưng hắn cảm thấy thay vì uống loại rượu này, chi bằng cùng với mấy anh em vào sinh ra tử uống ly rượu đế còn hay hơn.

Những anh em đó có thể vì Cẩm Tú mà bán mạng, Vương Khải không cảm thấy loại rượu này đáng quý bao nhiêu.

Nhưng tên gia hỏa ngày nào cũng cầm kính thiên văn này có thể làm được cái gì?

“Mấy trăm năm trước, kết bè kết cánh vì lợi ích cá nhân có lẽ là điều cấm kỵ, nhưng ở Hạ quốc hiện tại, chỉ cần ngươi làm việc trong quan trường, bốn chữ này ngươi không thể không làm.”

Hách Liên Thành nói: “Chúng không có nghĩa xấu trong quan trường, mà là một kỹ năng nhất định phải có. Dù có cống hiến cho công việc, ngươi cũng phải hình thành bè phái vì lợi ích riêng.”

“Nói tiếp đi.”

Lục Viễn không biết suy nghĩ của Vương Khải sau lưng, hắn chỉ cảm thấy hứng thú với quan điểm của Hách Liên Thành, giọng điệu lại càng chân thành hơn.

“Không một đơn vị nào có thể phụ trách tất cả các nghiệm vụ. Nói cách khác, mọi việc ở quan trường cần có sự hợp tác đầy đủ của nhiều bộ phận khác nhau.”

Nói đến đây, sắc mặt của Hách Liên Thành có chút thổn thức, hiển nhiên hắn đang nhớ lại thời điểm gập ghềnh khi còn nắm quyền lực trong tay.

“Năm đó, đối với một dự án cải tạo nhà dột nát thông thường, ta đã phải liên lạc với bốn năm phòng ban. Mỗi một miếu đều phải thắp hương trấn an. Nếu không, hợp tác không những không hiệu quả mà còn rất có thể biến chuyện tốt thành chuyện xấu.”

“Nguyên nhân tạo thành mọi khó khăn là vì ta quá kiêu ngạo, tự phụ, không kết bè phái với những người đứng đầu các bộ phận này để trục lợi. Không có quan hệ cá nhân hay bất kỳ lợi ích chung nào. Đương nhiên bọn hắn sẽ không hợp tác nhiều nhất có thể, thay vào đó bọn hắn sẽ nhìn ta tự biến mình thành trò hề và mất điểm. Dù sao trợ lý lúc đó của ta là Trương Kiến lại mạnh vì gạo bạo vì tiền. Ta xảy ra chuyện, cái lợi mà những người khác nhận được sẽ rất nhiều.”

Nghe được câu nói này, sắc mặt của Lục Viễn trầm xuống.

Hắn có thể trở thành bạn của Hách Liên Thành cũng bởi vì hắn cảm thấy đối phương là một trong số ít người thật sự biết làm việc trong quan trường.

Thật ra, không chỉ Lục Viễn, toàn bộ lãnh đạo cấp cao của quan trường Thiên Nam ai mà không biết năng lực làm việc rất mạnh của Hách Liên Thành. Hơn nữa, danh tiếng của hắn rất tốt, không bao giờ dính vào những chuyện nhảm nhí khác.

Nhưng một người như vậy cuối cùng cũng trở nên chán nản sau khi nhận quá nhiều lời trách móc. Không thể không nói, có đôi khi thế giới này có nhiều chuyện khi phân tích kỹ càng sẽ thấy vô cùng mỉa mai.

Tâm trạng của Hách Liên Thành có chút sa sút. Hắn không ngừng nói dông dài khiến cho Vương Khải sau lưng Lục Viễn không nhịn được chen vào một câu: “Chuyện này có liên quan gì đến xung đột giữa ông chủ Tô và ông chủ Cố?”

"Muốn ta phân tích hành động của ông chủ Tô, vậy thì ta xin phép nói những chuyện phát sinh gần đây.”

Hết chương 2308.
Bình Luận (0)
Comment