Lý Kỳ Xương từng tin rằng mình có thể vượt qua các tầng lớp xã hội nhờ tài năng hoặc sự chăm chỉ.
Nhưng khi trở thành đại nhân vật trong mắt người khác, hắn mới thật sự hiểu được sự phức tạp và tàn khốc của xã hội này.
Tô Bình Nam tập đoàn Cẩm Tú, bí thư tỉnh Thiên Nam Tô Trung Hòa đều là những đại nhân vật trước kia khó mà gặp được lại chủ động liên lạc với hắn. Đây là chuyện mà trước đó Lý Kỳ Xương có nằm mơ cũng không dám nghĩ.
Đáng tiếc đây không phải chuyện tốt.
Từ lúc ngu dốt trở thành con cờ trong cuộc tranh chấp giữa hai nhân vật hàng đầu ở Thiên Nam, hắn đã bất lực không còn lối thoát.
Hắn đã từng có lúc không chịu nổi. Nguyên nhân thật sự khiến Lý Kỳ Xương kiên trì đến bây giờ không phải là tiền bạc mà Cẩm Tú đưa tới, cũng không phải khát vọng đối với quyền lực mà là nam nhân như ma quỷ kia đã từng nói với Lý Kỳ Xương hai câu.
“Thứ nhất, Cẩm Tú không làm chuyện một tướng công thành vạn cốt khô.”
Lúc đó, thái độ của Lục Viễn rất hòa ái.
“Thứ hai, nam nhân phải có tham vọng như sắt, nhìn kỹ những kỳ quan thực sự của thế giới này.”
Chính hai câu này đã cho phép Lý Kỳ Xương, người chưa từng gặp trực tiếp Tô Bình Nam, có thể phác thảo hoàn toàn trong đầu mình hình ảnh cụ thể về Tiểu Hồng Bào nổi tiếng này.
Cuồng vọng, thậm chí không ai bì nổi.
Nhưng lại có mị lực nhân cách.
Đây là đánh giá của Lý Kỳ Xương về Tô Bình Nam. Bây giờ hắn mới hiểu kỳ quan của thế giới là gì. Thì ra, kỳ quan mà nam nhân nói đáng sợ như vậy. Trước đó, Lý Kỳ Xương không ngờ lại có người gan to bằng trời che giấu nội dung báo cáo cuộc họp.
Nhất là trong tình huống biết rõ bí thư muốn đọc.
Dùng bất cứ thủ đoạn nào. Đánh nhau ở cấp độ này tại quan trường thực sự tương đương với việc quyết định giữa sự sống và cái chết.
Cuối cùng Lý Kỳ Xương cũng hiểu được sự nguy hiểm ở quan trường. Mục đích của đối phương rõ ràng muốn ông chủ Tô mất cảnh giác, đánh cho Tô Trung Hòa trở tay không kịp, nhưng hậu quả rất có thể sẽ hủy hoại toàn bộ sự nghiệp của hắn!
Hắn nhìn Tô Trung Hòa bình thường rất nhẹ nhàng với hắn. Đối phương chỉ nheo mắt, thái độ cực kỳ bình tĩnh.
Lý Kỳ Xương hoàn toàn không phát hiện được bất kỳ manh mối nào trong thái độ đó.
Không tức giận, cũng không kinh ngạc.
Chỉ có bình tĩnh.
…
“Con đường gập ghềnh, nhưng tương lai tươi sáng.”
Sau khi Cố Thanh Tùng thao thao bất tuyệt giải thích lý do, Tô Trung Hòa chỉ cười nói: “Mò đá qua sông là trạng thái bình thường. Chúng ta không thể ngừng ăn vì nghẹn, không thể lùi bước khi gặp khó khăn.”
“Đương nhiên, có ý kiến khác biệt là chuyện tốt, nói rõ mọi người đều làm việc cùng nhau.”
Sau khi nhẹ nhàng bác bỏ lý do của Cố Thanh Tùng, Tô Trung Hòa nhìn các ông chủ khác trong cuộc họp: “Còn có đồng chí nào có quan điểm khác không? Nếu không, vấn đề này tạm thời gác lại. Chúng ta sẽ lập báo cáo khả thi rồi thảo luận tại cuộc họp. Bây giờ chúng ta chuyển sang chủ đề tiếp theo.”
Có đôi khi quan trường không khác gì giang hồ.
Lăn lộn giang hồ, vì sao đã biết rõ mình sẽ thua nhưng thể diện của một đại ca lại không thể mất?
Là bởi vì các đại ca thích hư vinh?
Sai.
Một khi ngươi tỏ ra mệt mỏi, trong tình huống trường giang sóng sau đè sóng trước, vô số người muốn leo lên sẽ như chó hoang tràn vào. Người nào cũng muốn giẫm lên ngươi mà đi.
Quan trường cũng giống như vậy.
Quyền lực của một bí thư không cho phép bất cứ cấp dưới nào, bao gồm cả chủ tịch vi phạm ý muốn của mình.
Một khi quyền uy này bị phá vỡ, rất nhiều tên cáo già sẽ không bao giờ bỏ lỡ cơ hội vây lấy hắn.
Lý Kỳ Xương nhìn chằm chằm Cố Thanh Tùng. Từ góc độ của hắn, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng ánh mắt ông chủ Cố nhìn chằm chằm ông chủ Hoàng. Hiển nhiên, theo quan điểm của Cố Thanh Tùng, thành quả hôm nay không đủ. Hắn cần người nhà họ Hoàng đứng ra tiêu diệt hoàn toàn quyền lợi của Tô Trung Hòa.
“Ta xin được phép nói mấy câu.”
Hoàng Mậu Nghiệp giơ tay lên. Với động tác này của hắn, mấy ông chủ của phe trung lập không khỏi biến sắc.
Bao nhiêu năm rồi, nhà họ Hoàng và nhà họ Cố lần đầu tiên đứng chung một chiến tuyến trong trường hợp này.
“Ngươi cứ nói, mục đích của cuộc họp là để mọi người nói ra quan điểm của mình.”
Giọng điệu của ông chủ Tô không nghe ra vui buồn nhưng Lý Kỳ Xương hiểu tính cách của hắn đã nhìn thấy dây thần kinh trên trán của Tô Trung Hòa giật giật. Ông chủ Tô đang tức giận. Việc thiếu thông tin quan trọng đã đẩy hắn vào tình thế cực kỳ bị động.
“Ta đề nghị gác lại dự án điện gió.”
Hoàng Mậu Nghiệp chậm rãi nói. Là đại diện của nhà họ Hoàng, hắn không thể để lộ sự nhát gan của mình trước mặt ông chủ Tô. Nếu không, cục diện mà Cố Thanh Tùng vất vả lắm mới mở ra được sẽ biến thành trò cười.
“Gác lại?”
Ông chủ Tô không tiếp tục kềm chế cơn giận của mình, lập tức cắt ngang lời của Hoàng Mậu Nghiệp: “Ngươi có biết dự án này sẽ mang lại lợi ích kinh tế cho Thiên Nam, cho đất nước bao nhiêu không mà gác lại?”
Rầm!
Tô Trung Hòa đập bàn: “Ông chủ Hoàng, ngươi cũng là lãnh đạo một phương. Ta đã nhìn thấy thành tích của ngươi trên cương vị lãnh đạo. Ta thấy ngươi không xứng đáng với chức vụ mà ông chủ Mạnh đã trao cho ngươi. Hằng thành nợ bên ngoài hàng trăm triệu. Khu phát triển trị giá hàng chục triệu giờ đầy chó hoang, tại sao bây giờ ngươi không ngại khoa chân múa tay với dự án này thế?”
“Ta đúng là đã phạm sai lầm lớn chỉ vì ham công to…”
Hoàng Mậu Nghiệp hiển nhiên không ngờ Tô Trung Hòa lại lợi dụng lý lịch chính trị hơn mười năm trước của mình để phát động cuộc tấn công trực tiếp. Trong lúc hắn đang chuẩn bị giải thích, để cục diện quay trở lại quỹ đạo, Tô Trung Hòa một lần nữa gầm lên khiến lời nói của hắn bị gián đoạn lần nữa.