Thôi Kiến Dũng chẳng phải là cái gì.
Cứ như thể ông trời đã trêu đùa hắn, khiến hắn, một người lương thiện và khiêm tốn trở thành nạn nhân đầu tiên trong cuộc hỗn loạn này.
Nhiều người cho rằng hắn chết vì nhút nhát. Thực ra theo quan điểm của Thượng Đế, hắn chết vì thấp kém. Khi một con cừu bị nhốt và đồng hóa quá lâu, nó sẽ hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ. Nó cho rằng mình là người tốt nhưng lại không hiểu rằng dù một người lăn lộn trong giang hồ hay là quan trường, càng có khí chất thổ phỉ thì càng ít bị người ta khinh thường.
Ông trời coi vạn vật như súc sinh, cho nên hắn chết.
…
Sự việc bắt đầu từ Lý Kỳ Xương.
Từ lúc được Tô Trung Hòa trao cho Thượng Phương Bảo Kiếm để điều tra vụ bản báo cáo ghi thiếu nội dung, Lý Kỳ Xương đã hoàn toàn trút bỏ nỗi oán hận trong lòng.
Cái này không đáng trách…
Mặc dù một chiêu này dùng để đối phó ông chủ Tô nhưng Lý Kỳ Xương mới là người bị hại lớn nhất. Hắn biết, nếu không phải hắn được ông chủ tin tưởng, sự kiện lần này có thể dễ dàng hủy hoại sự nghiệp, thậm chí cả cuộc đời chính trị của hắn.
Gác lại ảnh hưởng mà khoảng cách quá lớn về địa vị sẽ gây ra cho cuộc đời hắn, con rắn độc Cẩm Tú núp trong bóng tối kia sẽ xử lý hắn như thế nào?
Lý Kỳ Xương không dám nghĩ.
Vì thế, Lý Kỳ Xương đã tìm Thôi Kiến Dũng chịu trách nhiệm quản lý việc lưu trữ và liên lạc tài liệu, một người nổi tiếng trung thực.
“Ngươi vẫn còn ăn cơm được à?”
Thôi Kiến Dũng rất dễ tìm. Chỉ cần người ở ủy ban tỉnh vài tháng đều biết người này tiết kiệm đến mức khiến người ta kinh ngạc. Hắn tuyệt đối không nỡ ăn một bữa sáng trị giá một tệ rưỡi bên ngoài. Bữa sáng do ủy ban cung cấp với giá năm hào là lựa chọn hàng đầu của hắn.
Đã nhiều năm như vậy, gió mặc gió, mưa mặc mưa.
Cho dù là cuối tuần, hắn cũng đi bộ đến ủy ban để ăn sáng.
Giọng nói của Lý Kỳ Xương rất lớn. Điều này khiến cho không ít các đồng nghiệp đang ăn sáng phải ngẩng đầu lên.
Phản ứng đầu tiên của Thôi Kiến Dũng là đứng lên giống như đại đa số người bình thường trên thế giới này khi gặp chuyện bất ngờ, sau đó bắt đầu xin lỗi Lý Kỳ Xương có địa vị và quyền lực cao hơn mình.
Ngay cả khi bản thân hắn cũng không biết mình sai ở đâu, sự mặc cảm tự ti đã khắc sâu trong xương khiến hắn thực hiện hành động hết sức tự nhiên này.
“Thật xin lỗi, thư ký Lý.”
Thôi Kiến Dũng nói: “Hôm nay có món cháo bí đỏ. Ta hay tăng ca cho nên dạ dày không được tốt, cũng muốn ăn nhiều hơn một chút.”
Bốp!
Bây giờ đang là thập niên 90, không phải là thời đại mà mạng lưới truyền thông trong tương lai phát triển đầy đủ. Việc ra tay trong ủy ban tỉnh không quá hiếm thấy.
Cho nên, Lý Kỳ Xương đã dùng một cái tát cắt ngang lời giải thích của Thôi Kiến Dũng.
“Ngươi có biết bản báo cáo nội dung cuộc họp mà ngươi giao cho ta bị thiếu hay không?”
Sau khi trút giận bằng một cái tát thật mạnh, Lý Kỳ Xương đã ngăn chặn đối phương phản công từ góc độ giải quyết việc chung: “Ngươi không biết rằng khi ghi biên bản cuộc họp quan trọng phải đối chiếu kỹ lưỡng bằng máy ghi âm sao?”
Sau khi đạt đến cấp bậc nhất định trong quan trường, không việc nào là việc nhỏ. Thôi Kiến Dũng chịu một cái tát lập tức tay chân trở nên luống cuống.
…
Hùm chết để da, người ta chết để tiếng.
Đây là câu tục ngữ người xưa để lại.
Phải thừa nhận rằng câu tục ngữ này rất có lý. Bản chất của những cuộc đấu tranh của hầu hết mọi người từ khi sinh ra đều là để giữ thể diện.
Có rất ít người có thể sống cả đời mà phớt lờ cái nhìn của người khác.
Có điều gì đáng xấu hổ hơn việc bị tát vào mặt ở nơi công cộng?
Không nói cái khác, tối thiểu trong cuộc đời hơn bốn mươi năm của Thôi Kiến Dũng, đây là lần đầu tiên hắn mất mặt.
Nếu đổi lại lúc vừa mới bước ra xã hội, góc cạnh còn chưa mài mòn, có lẽ hắn còn có 50% dũng khí để phản lại.
Nhưng bây giờ?
Điều duy nhất Thôi Kiến Dũng có thể làm là tận sức giải thích và cười làm lành, cho dù kinh nghiệm của hắn nhiều hơn Lý Kỳ Xương, hơn nữa tuổi tác cũng lớn hơn đối phương hai chữ số.
Lý do cơ bản cho tất cả những điều này là sự khác biệt về địa vị rất lớn giữa hai người!
Dù sao Lý Kỳ Xương là thư ký của ông chủ Tô, còn Thôi Kiến Dũng chỉ là một người vô hình trong ủy ban tỉnh. Nếu không phải trong ban thư ký có quá nhiều chuyện vặt vãnh cần có vật tế thần để giải quyết tất cả, hắn đã sớm bị đá ra khỏi cơ quan có thực quyền không nhỏ này.
…
“Có chuyện gì xảy ra vậy? Thư ký Lý, ngươi bớt nóng trước đã.”
Thôi Kiến Dũng xấu hổ đến sắc mặt đỏ bừng. Hắn vội vàng khom người xoa dịu cơn giận của Lý Kỳ Xương.
Đã nửa tiếng trôi qua sau khi cuộc họp tổng kết của ông chủ Tô kết thúc, nhưng có vẻ như Thôi Kiến Dũng không nhận được bất kỳ tin tức nào.
Có thể thấy mối quan hệ của hắn cằn cỗi đến cỡ nào.
“Ngươi không biết? Vậy để ta nói cho ngươi biết.”
Thật ra, Lý Kỳ Xương là một trong số ít người tôn trọng nhân vật nhỏ như Thôi Kiến Dũng. Tuy nhiên, sự việc ngày hôm nay gần như khiến cho hắn chết không có chỗ chôn. Lúc này, hắn không cảm thấy nhân vật trước mặt mình đáng thương đến cỡ nào.
Lý Kỳ Xương nắm lấy cổ áo của Thôi Kiến Dũng, ghé sát vào tai đối phương, lạnh lùng lên tiếng: “Biên bản cuộc họp sáng nay ngươi đưa cho ta thiếu chủ đề quan trọng nhất, khiến ông chủ Tô vô cùng tức giận. Ngươi đừng dùng lý do sơ suất để lừa gạt ta. Đây là tội thất trách, hậu quả là ngươi sẽ bị khai trừ.”
Năm chữ “ngươi sẽ bị khai trừ” giống như sấm sét giữa trời quang, hoàn toàn đánh tan phòng tuyến tâm lý vốn yếu ớt không chịu nổi của Thôi Kiến Dũng.
Hắn gần như xụi lơ xuống đất, sắc mặt trắng bệch.