“Ông chủ, là do sai sót của ta.”
Lý Kỳ Xương chạy theo Tô Trung Hòa. Vừa vào đến phòng, không đợi Tô Trung Hòa ngồi vững, Lý Kỳ Xương đã lập tức chủ động nhận sai: “Ta không tìm hiểu rõ ràng tình huống là sai lầm thứ nhất của ta. Sai lầm thứ hai là ta không có bất kỳ chuẩn bị nào trước việc ban thư ký dám thay đổi nội dung báo cáo.”
“Ta không trách ngươi.”
Tô Trung Hòa lắc đầu, biểu hiện không còn tức giận như vừa rồi: “Thời gian ngươi đến đây không lâu. Đám người kia cả gan làm loạn, ngay cả ta cũng không ngờ bọn hắn lại có thể dối trời vượt biển như vậy.”
“Tiếp theo, ngươi sẽ chịu trách nhiệm về toàn bộ diễn biến tiếp theo của vấn đề này.”
Tô Trung Hòa đốt điếu thuốc: “Những sai sót còn thiếu trong biên bản cuộc họp này phải được xử lý đến cùng. Ta không muốn nghe lời bào chữa của bọn hắn, ta chỉ muốn những kẻ mà ta đã xử lý phải trả giá. Loại sai lầm này không còn có thể dùng lý do sơ suất để bào chữa, dùng từ lơ là nhiệm vụ thì thích hợp hơn.”
Lý Kỳ Xương liều mạng gật đầu.
Hắn biết rõ lý do ban thư ký đưa ra chẳng qua là thời gian quá gấp hoặc cầm nhầm mà thôi.
Tuy nhiên, thái độ của Tô Trung Hòa trong chuyện này là giết không tha.
Tội danh thất trách được đưa ra, nói thẳng là tước chén cơm của người khác.
Ai ngoi đầu lên, đánh rụng người đó.
Bất luận ngươi là con hổ hay là con muỗi, lần này Tô Trung Hòa có giết nhầm cũng không buông tha.
Hắn lăn lộn trong quan trường nhiều năm, hắn chưa bao giờ thiếu can đảm và dũng khí để đưa ra quyết định này.
“Thông báo cho Quý Hưng Thịnh và Nhậm Thiết Quân đến phòng làm việc của ta. Đúng rồi, thông báo cho Kỳ Đồng Ủy luôn.”
Tô Trung Hòa rít thuốc lá: “Xã hội bây giờ còn có kiểu người muốn chơi như vậy sao? Ta ngược lại muốn xem những người đó có thể lấy ra được thủ đoạn gì?”
…
Mặt hồ tĩnh lặng nhưng sâu trong lòng hồ lại có dòng nước ngầm dâng trào.
Câu nói này có thể là chú thích thích hợp nhất cho quan trường Thiên Nam sau cuộc họp.
Sau khi cuộc họp kết thúc, ông chủ Tô đã gặp Nhậm Thiết Quân và Kỳ Đồng Ủy của Lục Phiến Môn, Quý Hưng Thịnh của hệ thống giám sát.
Một bí thư tỉnh liên tục gặp gỡ các nhân vật quan trọng trong bộ thực thi pháp luật, điều này rõ ràng đã tạo ra một bầu không khí bất thường.
Nó cũng dẫn đến sự tò mò và sợ hãi của những người khác trong quan trường.
Tuy nhiên, mọi chuyện đều có manh mối để tìm ra. Kỳ Đồng Ủy cũng được gọi, hiển nhiên đây là báo hiệu Tô Trung Hòa muốn ra tay với nhà họ Hoàng.
Không khó để đi đến kết luận này.
Dù sao Nhậm Thiết Quân cũng là thân tín được Tô Trung Hòa cố ý điều đến.
Nhưng một người khóc lóc trước mộ phần như Kỳ Đồng Ủy cũng lọt vào mắt ông chủ Tô, hiển nhiên cái tát vào mặt Hoàng An Quốc của người này đã phát huy tác dụng rất lớn.
Không ít người sinh ra khâm phục trí tuệ chính trị của Kỳ Đồng Ủy.
Khóc trước mộ chẳng qua là hạ thấp mình chiều theo ý muốn của người khác, đó là đỉnh cao của sự xu nịnh.
Nhưng có thể quả quyết vạch mặt với nhà họ Hoàng, dùng một cái tát để nhập đội với Tô Trung Hòa không phải bản lĩnh người bình thường có được.
Nhưng hết thảy cũng chỉ là suy đoán.
Ngay cả Lý Kỳ Xương cũng không có tư cách dự thính những cuộc gặp mặt này huống chi là người khác.
Đương nhiên, nội dung những cuộc trò chuyện này của ông chủ Tô đã trở thành bí mật vĩnh viễn ngoại trừ những bên liên quan.
…
“Sẽ chết người đấy, chắc chắn.”
Đây là kết luận mà Hách Liên Thành đưa ra sau khi phân tích cuộc họp. Ánh mắt hiện lên sự mờ mịt và mất hết cả hứng khiến Lục Viễn khắc sâu ấn tượng.
Điều gì có thể khiến một người thành công có chức vụ ở quan trường bỏ hết mọi thứ để nghiên cứu vũ trụ? Nói trắng ra còn không phải Hách Liên Thành thất vọng với tình huống ngươi lừa ta gạt, lục đục với nhau mới khiến hắn sinh ra suy nghĩ như vậy sao?
Cho nên, hắn cảm thấy cuộc đời quá ngắn ngủi. Một người nhỏ bé thật sự không đáng tập trung tinh lực vào những điều vô nghĩa như vậy chứ đừng nói đến việc mất đi sinh mạng quý giá nhất.
Những người khác có biết sẽ chết người hay không?
Đương nhiên biết.
Bất luận Tô Trung Hòa hay là Cố Thanh Tùng, thậm chí Hoàng Mậu Nghiệp và những ông chủ khác trong cuộc họp đều biết rõ một khi sự việc phát triển đến mức này thì không có đường quay lại nếu không có một vài người chết.
Những cuộc đấu tranh ở quan trường không tốt hơn chém giết trong giang hồ bao nhiêu, đều tàn nhẫn và đẫm máu.
Nhưng tất cả mọi người không ngờ người chết đầu tiên trong ủy ban tỉnh lại là một nhân vật nhỏ bé đến không thể nhỏ hơn, một người lương thiện làm việc trong ban thư ký ủy ban tỉnh mấy chục năm nhưng chưa để lại ấn tượng gì với nhiều ông chủ.
Điều bất ngờ hơn nữa là cái chết của người này đã hoàn toàn đẩy quan trường Thiên Nam lên đầu sóng ngọn gió.
…
Mọi thứ đều không thể đoán trước, không ai có một kế hoạch hoàn hảo.
Nhân vật nhỏ bé này tên Thôi Kiến Dũng.
Một cái tên phổ biến vào những năm 70, sinh ra trong một gia đình công dân bình thường.
Cộng với ngoại hình bình thường và cái đầu hói mặc dù mới hơn bốn mươi khiến hắn trở thành loại người tầm thường nhất trong đám đông.
Nói tóm lại, hắn chỉ là một người bị thời thế nhấn chìm.
Nếu không có tình huống gì bất ngờ xảy ra, Thôi Kiến Dũng sẽ già đi một cách bình thường, cuối cùng chết đi mà không có tiếng tăm gì, không được ai nhớ kỹ. Điều duy nhất có thể để lại là căn nhà cùng với tiền lương tiết kiệm mấy năm. Nhưng vận mệnh của con người kỳ quái như vậy đấy.
Cẩn thận, chặt chẽ, thậm chí có thể dùng từ khúm núm để hình dung phong cách làm việc của người này.
Chính tính cách đó đã khiến hắn rơi vào bẫy thiếu hiểu biết.
Phải biết rằng điều duy nhất mà người bình thường có thể làm trong tình huống hỗn loạn là thuận theo dòng chảy, cố gắng hết sức để vượt qua nó với thái độ khiêm tốn.
Suy cho cùng, sự hỗn loạn là sân khấu dành cho những thành tựu lớn, là thiên đường cho những kẻ dã tâm.