Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 2316 - Chương 2316. Vùng Vẫy Giãy Chết

Chương 2316. Vùng vẫy giãy chết
Chương 2316. Vùng vẫy giãy chết

Thế giới sẽ không thay đổi vì ai và chắc chắn sẽ không dừng lại vì ai.

Nếu cái chết của Thôi Kiến Dũng không phải trong phòng thư ký ủy ban tỉnh, chỉ sợ cả đời này của hắn sẽ không nhấc lên bất kỳ gợn sóng nào.

Nếu nhìn từ góc độ của một người ngoài cuộc, chết trong ủy ban tỉnh chỉ sợ là quyết định sáng suốt nhất mà cả đời tiểu nhân vật này đã làm.

E rằng Thôi Kiến Dũng cũng không ngờ hắn như một người trong suốt gần hai mươi năm lại trở thành một người nổi tiếng sau khi chết.

Phản ứng trước cái chết của con người nhỏ bé này khác nhau tùy theo từng khu vực.

“Chuyện này có thể bám vào để tiến hành.”

Đây là phản ứng đầu tiên của Tô Trung Hòa.

Tô Trung Hòa hoàn toàn không đề cập đến việc hai ngày trước hắn muốn từ Thôi Kiến Dũng chém tận giết tuyệt, ngược lại sau khi biết Thôi Kiến Dũng chết trong ủy ban, phản ứng đầu tiên của hắn là phóng đại sự việc.

Hạng Trang múa kiếm ý tại Bái Công.

Đánh giá từ tài liệu cuộc họp, hai người trong ban thư ký, từ Vương Lập Cường đến Lưu Vinh rõ ràng đều có quan hệ ràng buộc với Cố Thanh Tùng.

Nếu không nhân cơ hội này nắm giữ hoàn toàn ban thư ký, Tô Trung Hòa sẽ không bao giờ ngồi tới vị trí hiện tại.

“Làm việc chăm chỉ mà không phàn nàn.”

Trong cuộc họp, sắc mặt Tô Trung Hòa trở nên nặng nề, như thể đã mất đi một người bạn thân hay một trụ cột trong gia đình. Không ai có thể tưởng tượng chỉ hai ngày trước, hắn còn có ý định đuổi Thôi Kiến Dũng ra khỏi ủy ban tỉnh một cách lạnh lùng.

“Tại sao khối lượng công việc của một người có thể nặng nề đến tình trạng này, những người khác ngồi đó ngó sao?”

Rầm!

Cuốn sổ đăng ký nặng nề được Tô Trung Hòa ném trước mặt ông chủ Lưu của ban thư ký: “Hơn mười năm qua, nhiệm vụ đăng ký, trích lục và truyền đạt gần hai trăm ngàn biên bản cuộc họp đều được giao cho một người. Nếu Thôi Kiến Dũng chết vì làm việc quá sức, ngươi sẽ phải chịu trách nhiệm!”

Lời nói nhẹ nhàng của Tô Trung Hòa đã đưa cái chết của Thôi Kiến Dũng ra khỏi vòng xoáy quan liêu, đồng thời đổ lỗi lên đầu ông chủ Lưu.

“Ông chủ Tô, ta đích thật phải gánh một phần trách nhiệm về cái chết của Tiểu Thôi nhưng việc khẩn cấp bây giờ là làm thế nào giải thích với người nhà của hắn và truyền thông xã hội, còn có sự lười biếng của ban thư ký.”

Ông chủ Trươmg đứng dậy, thái độ cực kỳ thành khẩn.

Hắn biết rất rõ hiện tại hắn không thể trốn tránh bất kỳ vấn đề nào, giải pháp tốt nhất là tự mình nhận lấy trách nhiệm trước rồi tìm những vật tế thần khác để mọi chuyện qua đi.

Rõ ràng hắn đã đánh giá thấp thái độ của ông chủ Tô đối với các phe phái địa phương.

“Ngươi không cần gánh chịu một phần trách nhiệm, ngươi phải gánh chịu toàn bộ.”

Tô Trung Hòa cắt ngang lời nói của ông chủ Trương, ánh mắt sắc bén như con kền kền phát hiện con mồi: “Ta chỉ hỏi ngươi một câu, hiệu quả làm việc của ban thư ký thấp có phải là do ngươi lơ là nhiệm vụ?”

“Vâng.”

Mặc dù trong đầu ông chủ Trương có vô số lời bào chữa, nhưng xét từ vị trí và chức năng của hắn thì sai lầm này không thể tránh khỏi.

Việc Tô Trung Hòa cắt ngang câu hỏi khiến trong lòng hắn dâng lên một cơn ớn lạnh.

Cuộc họp lâm thời này có vẻ không hề dễ dàng như mong đợi.

“Mấy năm gần đây sức khỏe của ta có chút vấn đề nên đã lơ là trong công việc, ta sẽ tự kiểm điểm sâu sắc.”

Ông chủ Trương vẫn còn đang vùng vẫy giãy chết. Bởi vì cuộc họp hôm nay là cuộc họp của bí thư tỉnh, Cố Thanh Tùng không có quyền tham dự. Điều này dẫn đến lực lượng phe địa phương đối kháng không mạnh, hơn nữa Tô Trung Hòa còn nắm hoàn toàn quyền chủ động cuộc họp trong tay.

“Đừng nói nữa, nếu sức khỏe không tốt thì nghỉ hưu đi. Nếu viện dưỡng lão ở Thiên Đô không hoạt động, ta sẽ tìm một cái ở Thịnh Kinh cho ngươi.”

Tô Trung Hòa lại cắt ngang lời nói của ông chủ Trương. Hắn quay người về phía ông chủ Lâm phòng tổ chức: “Ta đề nghị ông chủ Trương nên về nghỉ dưỡng một khoảng thời gian, chờ sức khỏe của hắn khôi phục hoàn toàn, khi đó hãy quay lại phụ trách công việc. Thời gian này sẽ tạm thời để lão Triệu kiêm nhiệm công việc của hắn.”

Sắc mặt ông chủ Trương trở nên trắng bệch.

Bất cứ ai tin vào lời nghỉ ngơi thật tốt rồi quay lại công việc, hoặc qua một khoảng thời gian nữa, người đó là kẻ ngốc.

Một củ cà rốt và một cái hố. Một khắc hắn rời khỏi chức vụ này, vị trí người phụ trách ban thư ký sẽ không còn thuộc về hắn nữa.

Tô Trung Hòa tuyệt đối hung ác. Hắn muốn đuổi Trương Minh ta ra khỏi quan trường Thiên Nam mà.

“Ngươi có ý kiến gì hay không?”

Tô Trung Hòa nhìn chằm chằm Trương Minh: “Ta không muốn bởi vì sự thất trách của ngươi mà mất đi một người nữa. Dù sao ngươi cũng là cán bộ kỳ cựu.”

“Không có.”

Trương Minh nhìn quanh phòng họp, phát hiện không có bất kỳ ai muốn đứng ra, sắc mặt lại càng đau khổ hơn.

Là một người kỳ cựu trong quan trường, hắn chắc chắn hiểu ý của Tô Trung Hòa.

Hiện tại ngươi từ chức, ta sẽ giữ lại một phần thể diện cho ngươi.

Nếu hắn không đồng ý, hiển nhiên Tô Trung Hòa sẽ đưa việc hắn thất trách ra làm đề tài thảo luận trong cuộc họp. Đến lúc đó, cái chết của Thôi Kiến Dũng và những vấn đề ngày thường sẽ khiến hắn không ngóc đầu lên được, thậm chí còn chết một cách không tử tế. Suy nghĩ muốn sống khiến cho ông chủ Trương cuối cùng phải cúi thấp đầu.

“Cảm ơn tổ chức đã quan tâm. Bộ xương già này của ta đúng là phải nghỉ ngơi rồi.”

Toàn bộ cuộc họp kéo dài không đến nửa tiếng. Mặc dù chủ đề là cái chết của Thôi Kiến Dũng nhưng từ đầu đến cuối những người này không nghiên cứu nhiều về hậu quả.

Đây là tác dụng lớn nhất của một tiểu nhân vật như Thôi Kiến Dũng mà ông chủ Tô có thể tạo ra được.

Có lẽ việc được đánh giá là một người lao động gương mẫu trong tâm trí những người khác, khen thưởng những người thân trong gia đình là đủ để xoa dịu mọi tổn thương trong gia đình của bọn hắn.

Hết chương 2316.
Bình Luận (0)
Comment