Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 2317 - Chương 2317. Bất Lợi Cho Đại Cục

Chương 2317. Bất lợi cho đại cục
Chương 2317. Bất lợi cho đại cục

“Giết gà dọa khỉ. Trương Minh là con gà, còn chúng ta là những con khỉ.”

Hoàng Mậu Nghiệp xuất hiện trong phòng Cố Thanh Tùng, nhưng biểu hiện của Cố Thanh Tùng rất thoải mái, có vẻ hắn không quá để ý đến việc mất đi con cờ Trương Minh trong hệ thống ủy ban tỉnh.

“Thời điểm Trương Minh đi theo lão đầu tử nhà ta cũng coi như có chút công lao, Tô Trung Hòa làm vậy có phải quá vô tình rồi không? Sức khỏe của lão đồng chí không tốt thì không thể công tác?”

Đối với chuyện một trong những thân tín của nhà họ Hoàng là Trương Minh bị cho lui về, Hoàng Mậu Nghiệp hiển nhiên chú ý hơn Cố Thanh Tùng.

“Người ta còn thân với ông chủ Nghiêm hơn là ngươi.”

Cố Thanh Tùng nói chuyện vô cùng thẳng thắn trước mặt Hoàng Mậu Nghiệp: “Hắn giúp ngươi đơn giản là sợ chuyện của ông chủ Nghiêm sẽ dính đến hắn, chứ không có chuyện tình xưa nghĩa cũ gì ở đây. Chúng ta giúp hắn ngăn cản Hậu Đại Khánh tiến thêm một bước hành động và hắn làm chuyện này, bản chất là trao đổi đồng giá.”

“Đừng sợ. Nếu Tô Trung Hòa có thể làm ầm ĩ cái chết của Thôi Kiến Dũng, vì sao chúng ta lại không thể?”

Sau khi chỉnh Hoàng Mậu Nghiệp đang bị loạn, Cố Thanh Tùng quay về chủ đề chính: “Những cây bút nổi tiếng ở Thiên Nam không phải có quan hệ mật thiết với nhà ngươi sao? Dù thế nào, chuyện Lý Kỳ Xương dám đánh Thôi Kiến Dũng ngay tại ủy ban là sự thật không thể chối cãi.”

“Đây có phải là thể hiện quyền lực không?”

“Đây có phải là lấy quyền đùa người không?”

Ánh mắt Cố Thanh Tùng trở nên lạnh lùng: “Lý Kỳ Xương là thư ký của Tô Trung Hòa, hành vi của hắn có phải nói lên hệ sinh thái chính trị của quan trường Thiên Nam có vấn đề hay không?”

Tiểu nhân vật vẫn là tiểu nhân vật. Mạng sống của Thôi Kiến Dũng chẳng quan trọng gì đối với đám lão đại phe phái địa phương. Thậm chí, nếu không phải Thôi Kiến Dũng chết đi, khi hai người Cố Hoàng về hưu cũng chưa chắc biết trong cùng tòa nhà lại có một người như vậy tồn tại.

Kẻ tầm thường hay trọng nghĩa khí, người có học lại làm trái lương tâm.

Cái chết của Thôi Kiện Dũng cũng đã kinh động đến Cẩm Tú, một con quái vật đang ẩn mình trong bóng tối. Lục Viễn người đang chịu trách nhiệm giám sát toàn cục biết rõ cái chết của nhân vật nhỏ bé này giống như vừa thổi lên tiếng kèn lệnh mở màn cho cuộc chiến giữa Tô Trung Hòa và Cố Thanh Tùng.

Dù sao hắn chết ở một nơi nhạy cảm như vậy, mọi người đều biết rõ bất kể là phe ông chủ Tô hay là phe ông chủ Cố, những lão già gian xảo đó sẽ không bỏ qua cơ hội này.

“Nam ca, chúng ta phải làm gì?”

Bản năng mách bảo Lục Viễn mình nên can thiệp, nhưng đối với mảng chính trị hắn có chút không chắc chắn, chỉ có thể gọi điện hỏi Tô Bình Nam.

“Thôi Kiện Dũng?”

Sau khi nghe tóm tắt sự việc xong, với một trí nhớ kinh người, Tô Bình Nam lập tức nhớ đến tiểu nhân vật trong sở cảnh sát tỉnh đó, khuôn mặt luôn tươi cười và sống lưng dường như không bao giờ thẳng, đó chính là nét đặc trưng của hắn.

“Chính là hắn, một nhân vật nhỏ tầm thường.”

Lục Viễn đáp lại: “Vận khí không tốt, hắn tình cờ tham gia vào ván cờ này. Nhưng đây là lần đầu tiên ta thấy một kẻ bị dọa chết, kẻ như hắn lớn lên kiểu gì vậy?”

“Những tài liệu liên quan đến chính sách kinh doanh đều do hắn chủ động gửi đến đúng không? Thậm chí một số tư liệu trong đó cũng là do hắn thống kê và trình bày có phải không?”

Tô Bình Nam suy nghĩ vài phút, rồi mới chậm rãi nói: “Ta nhớ ra hắn rồi, ngươi hỏi bộ phận quan hệ công chúng xem hắn đã nhận được lợi ích gì khi làm những việc này.”

Lục Viễn rất nhanh đã điều tra xong, sau mấy phút hắn gọi điện lại cho Tô Bình Nam.

“Không có, bộ phận quan hệ công chúng định gửi cho hắn một số lợi ích, nhưng hắn kiên quyết từ chối.” Lục Viễn điều tra rất tỉ mỉ: “Thậm chí sau nhiều lần như vậy hắn còn nói một câu như thế này.”

“Nói gì?”

Tô Bình Nam nghi hoặc.

“Không công không hưởng lộc, năng lực của ta chỉ có thể làm chân chạy việc vặt, thuận đường nên mang đến cho các ngươi. Hơn nữa đây đều là những tư liệu không phải bảo mật, nên không tính là vi phạm quy định. Nếu ta nhận tiền, ta sẽ cảm thấy bất an, ta chỉ đang làm những gì mình nên làm, đừng khiến sự việc trở nên phức tạp, ta không chịu được.”

Lục Viễn lặp lại hoàn toàn lời nói của Thôi Kiện Dũng.

“Ta rất hay xem những tài liệu hắn gửi đến. Chúng được phân loại và trích dẫn cực kỳ cẩn thận, thể thức tài liệu văn phòng của Cẩm Tú chúng ta sau này cũng được lấy cảm hứng từ hắn. Tính ra chúng ta vẫn đang nợ hắn, ân huệ này chúng ta phải trả.”

Giọng điệu của Tô Bình Nam rất bình tĩnh: “Người chết rồi nhưng nợ không thể xóa, ngươi hãy đi trả lại ân tình này.”

Lục Viễn gật đầu sau đó nói ra thông tin thứ hai: “Cố Thanh Tùng đã quyết định nhúng tay vào bắt đầu từ Lý Kỳ Xương, gia tộc của Hoàng Mậu Nghiệp có quan hệ rất tốt với nhiều phương tiện truyền thông, xem ra bọn hắn sẽ bắt đầu bằng cái tát đó, chúng ta có nên bảo vệ Lý Kỳ Xương không?”

“Chúng ta lợi dụng Lý Kỳ Xương đối phó với Tô Trung Hòa, lúc này ra mặt bảo vệ Lý Kỳ Xương e rằng sẽ gây bất lợi cho đại cục.”

Tô Bình Nam trầm ngâm một lát sau đó trả lời: “Chúng ta có thể đảm bảo cho hắn sau này sẽ không lo cơm ăn áo mặc, trở thành đại phú gia. Nhưng hiện tại chúng ta chỉ có thể đứng nhìn, người Tô Trung Hòa có thể tin tưởng lúc này không nhiều, hắn sẽ không từ bỏ Lý Kỳ Xương.”

Đối với nghĩa khí của Thôi Kiện Dũng, Tô Bình Nam có dấu ấn khó có thể phai mờ trong cuộc đời từng là giang hồ. Đối với Lý Kỳ Xương, đó là sự tàn nhẫn vô tình của một nam nhân trưởng thành khi nhìn vào đại cục.

Kiêu hùng vô đạo.

Hiện tại trong lòng Tô Bình Nam không còn chút vướng bận, đã không còn là con sói đơn độc lang thang trong giang hồ nữa.

Hết chương 2317.
Bình Luận (0)
Comment