Người phụ trách phòng thư ký bị thay đổi, một số nhân viên bình thường có quan hệ mật thiết với ông chủ Trương cũng bị liên lụy. Ít nhất sau một vài thông báo nghiêm khắc, có thể nói những người này sau này sẽ không còn bất cứ cơ hội thăng tiến nào, hoặc nếu như Cố Thanh Tùng trở thành chủ tịch tỉnh thì có thể nói sự nghiệp của bọn hắn đã chấm dứt tại đây.
Sau khi dính kỷ luật nghiêm khắc như vậy, cho dù Tô Trung Hòa có thể về hưu một cách suôn sẻ, thì những vết nhơ đó cũng sẽ trở thành cái thóp mà các đối thủ của bọn hắn có thể dễ ràng nắm lấy để tấn công.
Chốn quan trường, lại là bộ phận nhạy cảm như phòng thư ký của sở cảnh sát tỉnh, kết cục này không khá hơn việc bọn hắn bị giết là mấy.
Đây chỉ là bước đầu tiên trong cuộc phản kích của Tô Trung Hòa.
Nhậm Thiết Quân thần thần bí bí không biết đang làm cái gì, tổ điều tra do Quý Xương Minh đích thân dẫn đầu đột nhiên tuyên bố rầm rộ sẽ tiến vào Hằng thành. Những người tinh ý đều có thể thấy rằng hai vụ việc này đều là nhằm vào Hoàng Mậu Nghiệp đại diện cho Hoàng gia.
Nhưng điều kỳ lạ là Cố Thanh Tùng đại diện của phe địa phương dường như không có động thái gì lớn. Chỉ là ở hội nghị thường kỳ một lần nữa hắn giữ nguyên ý kiến phản đối việc mở cửa hạng mục điện gió ở Hưng thành, lần này phe địa phương tỏ thái độ cứng rắn khác thường, thái độ của bốn ông chủ một lần nữa chỉ rõ mâu thuẫn giữa hai bên là không thể thỏa hiệp.
Trong cơn giông bão này, hai bên dường như đã quên mất một người.
Hậu Đại Khánh.
Nhân vật lớn này được biết đến với cái tên Hậu Diêm Vương trưởng ban giám sát kiêm chủ tịch ủy ban kỷ luật vẫn đang bị đình chỉ công tác để điều tra. Suy đoán của Tô Bình Nam rất chuẩn xác.
Cho dù Hậu Đại Khánh có đưa ra được bất cứ lý do gì để chứng minh cái chết của Dương Duyệt không liên quan gì đến mình, nhưng chỉ cần cây bút đó là đồ của hắn, thì hắn chắc chắn sẽ bị điều tra.
Bởi vì đây là pháp luật, đây là quy định!
Dù sao giới quan chức không giống như giang hồ. Nếu như không có sự đối đầu giữa Cố và Tô, thì việc đặc biệt đã có thể xử lý theo cách đặc biệt, nhưng hiện tại cuộc đối đầu giữa Cố và Tô đã khiến cả hai phe đều rất thận trọng. Cuộc đấu quan trường đến thời điểm này, bất cứ việc vi phạm pháp luật nào đều phải được xử lý một cách cẩn thận, tuyệt đối không được để lại bất kỳ sơ hở nào cho đối phương!
...
“Ta không cần biết ngươi dùng biện pháp gì, lập tức xử lý hết tất cả những ảnh hưởng còn lưu lại ở Hằng thành.”
Cố Thanh Tùng nhìn Hoàng Mậu Nghiệp, nói với giọng điệu nghiêm túc: “Nhậm Thiết Quân gần đây không xuất hiện ở sở cảnh sát, các thuộc hạ thân tín của hắn cũng không thấy tung tích. Nếu Quý Xương Minh ở ngoài sáng, thì Nhậm Thiết Quân chắc chắn chính là ám tiễn của Tô Trung Hòa. Rõ ràng hắn muốn đánh chìm Hoàng gia các ngươi.”
Hoàng Mậu Nghiệp gật đầu.
“Nhiệm vụ của ngươi là thu hút sự chú ý của Tô Trung Hòa, còn ta cần phải đi làm một việc.”
Giọng điệu của Cố Thanh Tùng càng lúc càng sắc lạnh: “Ta sẽ phụ trách hạ gục Hậu Đại Khánh. Cục diện bây giờ cần phải phải chém đứt con dao trong tay Tô Trung Hòa! Nếu không chúng ta sẽ rất bị động!”
…
Hậu Đại Khánh, nam nhân này được Tô Trung Hòa đặc biệt điều động đến để khai cuộc trận đấu, hiện đã trở thành một nhân vật nổi tiếng trong giới quan chức Thiên Nam.
Tên gọi có thể chưa đúng, nhưng biệt hiệu thì không thể sai.
Hậu Diêm Vương.
Đây là biệt danh của Hậu Đại Khánh. Nếu như chỉ có một số người gọi hắn như vậy thì không nói làm gì, nhưng có thể khiến đám người Cố Thanh Tùng khi nói chuyện riêng với nhau cũng phải gọi hắn là Hậu Diêm Vương, như vậy có thể thấy hắn đã tạo ra lực sát thương đến giới quan chức tại Thiên Nam lớn như thế nào.
Hậu Đại Khánh là một người theo chủ nghĩa lý tưởng.
Đây là đánh giá của nhiều ông chủ về hắn. Hơn nữa với bản tính khó gần và sự kiêu ngạo của mình, hắn đã làm cho mọi người cực kỳ ghét mình.
Trước Hậu Đại Khánh, tất cả giới chức Thiên Nam đều thống nhất chung một điều, đó là những người theo chủ nghĩa lý tưởng không được phép tồn tại.
Câu nói này không phải là một trò đùa.
Một nửa văn hóa lịch sử năm nghìn năm của Hạ quốc là những cuộc đấu tranh trong chốn quan trường, trong dòng thời gian lịch sử dài như vậy có kẻ nào theo chủ nghĩa lý tưởng chân chính thành công không?
Không có.
Bao Thanh Thiên?
Có thể rất nhiều người sẽ nói đến cái tên quen thuộc này, nhưng đừng quên một điều, Bao Chửng có thật trong lịch sử mỗi khi làm bất cứ điều gì đều phải mưu tính trước khi hành động, tuyệt đối không phải loại người vì lý tưởng mà không nghĩ cho bản thân.
Hay nói theo cách khác, mặc dù hành vi của hắn xứng đáng với hình ảnh chính trực, không sợ quyền lực, chí công vô tư, nhưng tuyệt đối không phải là một người theo chủ nghĩa lý tưởng thực sự.
Không có bất cứ ý gì là coi thường Bao đại nhân. Dù sao không ai là hoàn hảo cả, năm nghìn năm nữa mới có người có thể làm được như hắn.
Nhưng nếu như chúng ta nhìn con người thật của hắn được ghi lại trong quyển Tư Trị Thông Giám từ góc độ của một người theo chủ nghĩa lý tưởng, thì hắn không thể coi là một người theo chủ nghĩa lý tưởng. Bởi vì bao che bị Hồ Túc luận tội mà phải nhượng bộ thả người, đoạn lịch sử này thực sự được ghi lại.
Khuyết điểm không thể che lấp ưu điểm.
Cho dù là vậy, sự ngay thẳng và hành động không sợ hãi trước quyền lực của hắn rất đáng được người đời sau ca ngợi tán thưởng. Nhưng nguyên nhân thực sự khiến hắn được người đời tôn sùng là bởi vì những người ở tầng lớp thấp cần có một hình tượng như vậy.
Qua tầng tầng lớp lớp xử lý nghệ thuật đã biến hắn thành một con người khác, một phù hiệu, một biểu tượng của cái đẹp.
Bao Thanh Thiên còn không làm được việc không ăn hương hỏa của nhân gian, thì Hậu Đại Khánh ngươi dựa vào cái gì?