Mạnh đại tiểu thư từng đứng trước mặt Tô Bình Nam bình luận một câu về Hậu Đại Khánh như sau:
“Xuất phát điểm của hắn rất cao, hơn nữa lại lớn lên trong môi trường lý tưởng, hắn cho rằng việc đứng lên đại diện cho nguyện vọng của nhân dân chính là quyền lợi chính đáng mà Chung gia thường dạy.”
Mạnh đại tiểu thư nhìn thấu bản chất thực sự của Hậu Đại Khánh: “Một nhân vật lớn không hiểu nỗi khổ của nhân dân, không biết đồng cảm với nỗi khổ của nhân dân thì nói gì đến đứng lên đại diện cho nguyện vọng của nhân dân, đúng là trò cười.”
“Những thứ hắn muốn chẳng qua là những gì hắn cho là công lý, tự cao tự đại lại còn lạnh nhạt vô tình.”
Đối phó với một người như vậy ta phải làm thế nào? Đây là vấn đề mà Cố Thanh Tùng đã suy nghĩ từ lâu.
Rất khó.
Hậu Đại Khánh được Tô Trung Hòa sử dụng như một con dao sắc bén chia cắt giới chức Thiên Nam, hắn được đánh giá cao là bởi vì xuất thân và phong cách làm việc thẳng tay của mình.
Con dao này mặc dù hại người hại mình, gần như không nể nang ai trong giới quan chức, phá vỡ mọi quy tắc và thỏa thuận ngầm. Nhưng trong một thời gian dài với xuất thân thâm hậu và lối sống kỷ luật, hắn đã khiến phe của ông chủ Cố thực sự không thể làm gì được hắn.
Sức mạnh của Chung gia và sự bảo vệ của Tô Trung Hòa khiến phe của ông chủ Cố gần như không thể sử dụng được các thủ đoạn của mình. Cuối cùng không còn lựa chọn nào khác, hắn chỉ có thể sử dụng Cố Như Trạch, một nhân vật quan trọng nhất của Cố gia trong hệ thống giám sát.
Dùng những thủ đoạn mà Lục Viễn cho là cực kỳ đê hèn mới có thể kiềm chế được những hành động có lực sát thương cực lớn của Hậu Đại Khánh.
Triệt để đánh chết Hậu Đại Khánh?
Cố Thanh Tùng chưa từng có ý nghĩ phi thực tế như vậy. Mục đích cơ bản của hắn khi sử dụng thủ pháp vừa ăn cắp vừa la làng này là để ép Chung gia phải thỏa hiệp, ép Hậu Đại Khánh phải điều chuyển khỏi Thiên Nam!
Các giám đốc quyền lực của một số bộ và ủy ban ở Thịnh Kinh đều sắp đến tuổi nghỉ hưu, Chung gia không thể không nắm bắt cơ hội này. Ở lại trong vũng lầy Thiên Nam để khổ sở phấn đấu hay là thuận buồm xuôi gió thăng tiến thêm một bậc, kẻ thông minh biết mình phải lựa chọn như thế nào.
Còn về ý kiến cá nhân của Hậu Đại Khánh?
Khi thế lực chống lưng của hắn cho rằng rời khỏi Thiên Nam là lựa chọn tốt nhất, thì ý kiến của hắn có còn quan trọng không?
Một kẻ theo chủ nghĩa lý tưởng.
Cố Thanh Tùng coi khinh. Hậu Đại Khánh hiện tại có thể duy trì bộ dạng không kiêng nể ai là dựa vào sức mạnh của thế lực chống lưng, nếu như không có sự ủng hộ của những người này, hắn đương nhiên sẽ dạy đối phương cách làm người như thế nào!
...
Chúng ta hãy quay lại vấn đề chính...
Sự tình vốn không phức tạp.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Dương Duyệt chết là vì tự sát, nhưng cũng không thể chối cãi chiếc bút hung khí xuất hiện tại hiện trường mà người đó dùng để tự sát là đồ của Hậu Đại Khánh.
Pháp luật tuyệt đối sẽ không xử oan cho người tốt, câu nói này dùng cho một kẻ kiêu ngạo như Hậu Đại Khánh hoàn toàn không có vấn đề gì.
Cuộc điều tra cực kỳ cẩn thận chi tiết.
Cho dù Cố Như Trạch phụ trách điều tra vụ án, nhưng vô số cặp mắt đang chú ý đến quá trình điều tra, Tô Trung Hòa không nghe ngóng tình hình không có nghĩa là hắn không chú ý.
Bất cứ hành vi vi phạm nào cũng sẽ khiến người bị điều tra một đi không trở lại.
Bây giờ điều cần xác định rõ là làm thế nào mà chiếc bút này lại rơi vào tay Dương Duyệt.
Có thể nào Hậu Đại Khánh vì đang tức giận nên đã lơ là để quên ở đó, dẫn đến việc Dương Duyệt nhặt lấy để tự sát? Suy đoán này chính là mấu chốt để chứng minh Hậu Đại Khánh có phải trong sạch hay không.
…
“Tài liệu ngoại phạm mà Hậu Đại Khánh cung cấp rất chặt chẽ.”
Cố Thanh Tùng nhìn Lâm Sinh Nghĩa, kẻ thân cận của Cố gia hiện đang là quan chức cấp ba, mỉm cười nói: “Trong tập tài liệu này, Hậu Đại Khánh đã chứng minh rằng trong tất cả các cuộc gặp gỡ của hắn với Dương Duyệt luôn có người thứ ba ở đó. Hơn nữa hắn cũng không tiếp xúc cơ thể với Dương Duyệt. Hay nói theo cách khác, hắn không thể lén lút để lại cây bút dưới nhiều con mắt đang nhìn như vậy.”
Nhìn Lâm Sinh Nghĩa vẫn đang im lặng, Cố Thanh Tùng thấp giọng nói: “Mà nhân chứng xác minh tính xác thực trong lời nói của hắn chỉ có một người, trùng hợp lại là đứa cháu gái của ngươi, Lâm Hoa Hoa.”
Lâm Sinh Nghĩa trả lời: “Cháu gái của ta vẫn còn trẻ, nên có những lúc không theo kịp một kẻ giàu kinh nghiệm như Hậu Đại Khánh.”
“Lâm Hoa Hoa.”
Cố Thanh Tùng cười lớn: “Nếu như ta nhớ không nhầm, khi nàng nộp hồ sơ vào cơ quan giám sát, ngươi đã đến nhờ ta giúp đỡ đúng không, hình như điểm phỏng vấn của nàng chỉ đạt trung bình.”
Lâm Sinh Nghĩa gật đầu.
“Ngươi biết phải làm thế nào rồi chứ.”
Cố Thanh Tùng đưa cho Lâm Sinh Nghĩa một điếu thuốc: “Trẻ con không hiểu chuyện, người lớn phải giáo dục, ngươi nói như vậy có phải không?”
“Nếu một cái cây lớn đổ xuống, thì đám dây leo trên đó chắc chắn cũng không sống được đúng không?”
Cố Thanh Tùng vỗ vai Lâm Sinh Nghĩa: “Nếu ngươi làm tốt việc này, tương lai nhất định có một vị trí trong thường vụ Thiên Đô.”
Cố Thanh Tùng không hề đề cập đến việc nếu như Lâm Hoa Hoa không hợp tác thì sẽ xử lý như thế nào, mà Lâm Sinh Nghĩa cũng không nói tới chủ đề này. Cuộc trò chuyện giữa hai bên chỉ xoay quanh việc trao đổi lợi ích.
Không nhắc đến không có nghĩa là Lâm Sinh Nghĩa không biết nếu như việc này làm không tốt thì sẽ có hậu quả như thế nào. Trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí cả. Ông chủ Cố đưa ra lợi ích càng lớn thì sự trừng phạt nếu việc này thất bại sẽ càng nghiêm trọng.
Có thể khiến một kẻ xảo quyệt như Cố Thanh Tùng cởi bỏ lớp vỏ bọc, trực tiếp đưa ra điều kiện là một chiếc ghế trong thường vụ, cho thấy sự việc này quan trọng như thế nào.
Lâm Sinh Nghĩa ở trên con tàu lớn của Cố gia không thể vào bờ, nên không còn sự lựa chọn nào khác.