“Không dừng lại ở đó, ba ngươi là một doanh nhân. Nhưng ngươi có biết tại sao công việc kinh doanh của hắn phát triển được như vậy không? Ta là giáo sư, nhưng có bao giờ ngươi nghĩ qua tại sao ta mới hơn bốn mươi tuổi đã có được chức danh này không?”
“Tam thúc của ngươi mười hai năm về trước đã là người thân cận của Cố gia, tất cả mọi thứ trong gia đình chúng ta đều có liên quan đến Cố Thanh Tùng. Mà lời khai của ngươi trong lúc phối hợp điều tra đối với Cố gia cực kỳ quan trọng.”
Nhìn thấy tam thúc chậm rãi gật đầu và vẻ mặt khẩn cầu của ba mình, khoảnh khắc này bầu trời của Lâm Hoa Hoa giống như sụp đổ.
Trong hai mươi sáu năm cuộc đời, nàng biết ba mình là một doanh nhân rất có năng lực và rất nhạy bén trong kinh doanh. Mẹ là một trí thức cao cấp, có kiến thức uyên thâm vượt xa tầm với của người thường, mẹ cũng là hình mẫu mà nàng mong muốn trở thành nhất trong đời.
Chính bởi vì điều này, sau khi gia nhập hệ thống giám sát, Lâm Hoa Hoa đã cực kỳ cố gắng. Nàng biết mình không có kiến thức sâu rộng như mẹ nhưng nàng muốn trở thành một nữ công chức thành công bằng chính sự nỗ lực của mình.
Một giám sát viên xuất sắc.
Nhưng bây giờ ba mẹ nàng lại nói tất cả những điều này đều là giả dối?
Chính vào lúc Lâm Hoa Hoa đau đớn che mặt không chịu tiếp nhận hiện thực, tam thúc Lâm Sinh Nghĩa chậm rãi nói: “Ngày mai sẽ có người đến gặp ngươi xác minh lại tình hình cuộc gặp gỡ của Hậu Đại Khánh và Dương Duyệt. Ngươi phải làm theo như lời ta nói.”
“Nếu như ta từ chối thì sao?”
Lâm Hoa Hoa đưa ra câu hỏi của mình: “Tam thúc, hiện tại ngươi đã đạt đến vị trí quan cấp ba, có thực sự phải sợ hãi Cố Thanh Tùng như vậy không? Theo phân tích của ta, mặc dù Cố gia không có quan hệ gì nhiều với ông chủ Nghiêm, nhưng tuyệt đối đã tham gia vào tái cơ cấu những công ty niêm yết khác, chỉ cần Hậu Đại Khánh không ngã xuống, thì kẻ ngã xuống chắc chắn sẽ là Cố gia.”
“Cố gia bị hạ bệ, thì Lâm gia chúng ta cũng không thể thoát khỏi.”
Lâm Sinh Nghĩa mỉm cười nói ra câu trả lời khiến Lâm Hoa Hoa phải rùng mình: “Chưa bàn đến chuyện ta sẽ có kết cục như thế nào, ba của ngươi chắc chắn sẽ phải chết già trong tù, còn mẹ ngươi cũng bởi vì gian dối trong học tập mà thân bại danh liệt. Còn ngươi, ngươi sẽ từ một nàng công chúa nhỏ được mọi người ngưỡng mộ trở thành con của một tù nhân, công việc của ngươi cũng sẽ bị người ta cho nghỉ.”
Nam nhân vạch trần sự việc.
“Đến khi đó Hậu Đại Khánh chẳng những không cảm ơn ngươi, ngược lại sẽ cảm thấy kết cục này là do ngươi tự chuốc lấy. Đừng coi thường sự lạnh nhạt vô tình của kẻ này. Thế giới của hắn chỉ có hai màu đen và trắng...”
Lâm Hoa Hoa sững sờ hồi lâu.
...
Một người chơi cờ giỏi khi chơi cờ sẽ không bao giờ chỉ nhìn vào nước đi trước mắt.
Trong lúc ông chủ Lâm đang làm việc với Lâm Hoa Hoa, các thế lực phe địa phương ở Thiên Nam cũng bắt đầu phát huy vai trò của bọn hắn ở Thịnh Kinh. Thậm chí có thể nói rất nhiều người đã dùng vốn liếng của mình để khiến Hậu Đại Khánh phải rời khỏi Thiên Đô.
Thịnh Kinh, theo sự phát triển của việc cải cách và mở cửa, trung tâm chính trị của Hạ quốc này mọc lên nhiều tòa nhà hiện đại cao chót vót. Có thể rất nhiều người dân bình thường khao khát vào được những tòa nhà văn phòng hiện đại này, cho rằng ở trong đây mới là đỉnh cao của cuộc sống.
Cực kỳ sai lầm.
Quyền lực thực sự không bao giờ được tiết lộ, cũng giống như ngươi không thể nhìn thấy cảnh sắc rõ ràng đằng sau những bức tường gạch đỏ đó.
Số 41, phố Tuân Tây, Bình An.
Đây là một khu phức hợp lớn không được đánh dấu trên bản đồ, không có số nhà, thậm chí trong sổ danh bạ cũng không có số điện thoại ở nơi đây. Gạch ốp tường màu xám cao hơn bốn mét dày một mét bao quanh toàn bộ sân vườn, không ai có thể nhìn được khung cảnh thực sự bên trong.
Ở đây không có bất kỳ ký hiệu của khu vực quân sự cấm nào, nhưng luôn có những người lính lưng thẳng tắp đứng trước cửa với những khẩu súng đã được nạp đầy đạn.
Đây chính là trụ sở kỷ luật của Hạ quốc đồng thời cũng là nơi Chung Tiểu Ngải làm việc. Đây là nơi mà các quan chức cấp một cần phải thận trọng và cư xử đúng mực, nhưng Chung Tiểu Ngải lại sở hữu một phòng làm việc có diện tích tám mươi mét vuông.
Phòng làm việc của nữ nhân không được trang trí, rất bình thường, những tủ sách chứa đầy tài liệu và quốc huy uy nghiêm trên bức tường phía sau cũng đủ để thể hiện sống động cảm giác bức bách chỉ thuộc về nơi này.
Mọi người ở đây đều biết giám đốc Chung có một cuốn sổ tay màu đen mà nàng rất yêu thích, nhưng tất cả đều không biết rằng trên trang tiêu đề của cuốn sổ có một dòng chữ như này.
“Một hạt bụi của thời đại rơi xuống người bình thường lại giống như một ngọn núi lớn. Trong kỷ nguyên bụi bặm bay khắp trời này, chỉ có nỗ lực không ngừng mới có thể cưỡi sóng và gió.”
…
Theo thói quen, vào thời điểm hơn mười giờ sáng Chung Tiểu Ngải bình thường đều đang ở văn phòng, chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp buổi chiều, vì vậy thời điểm này rất ít người dám làm phiền nàng.
Có những lúc, cấp bậc không nhất định đại diện được cho quyền lợi.
Chung Tiểu Ngải mặc dù chỉ là một giám đốc nhỏ ở Thịnh Kinh, một nơi đầy rẫy những quan chức tam phẩm, nhưng bất luận xuất thân hay là quyền lực đang nắm trong tay, nàng đều khiến bất cứ quan chức nào có cấp bậc dưới cấp hai đều phải ngưỡng mộ. Huống hồ ở nơi thông tin nhanh nhạy như Tứ Cửu thành, có ai không biết Chung gia là độc tôn?
Rất nhiều thời điểm, thân phận của Chung Tiểu Ngải không chỉ đơn giản là một giám đốc, trong mắt mọi người nàng là đại diện của Chung gia!
Không nói những kẻ khác, ngươi đã bao giờ thấy giám đốc nào mà đến bộ trưởng Vương đại diện cho bộ kỷ luật mỗi lần lên lầu gặp đều dừng lại chào hỏi chưa? Giám đốc đó chỉ có thể là Chung Tiểu Ngải.
Có thể thấy địa vị của nữ nhân trong cơ quan lớn tới mức nào. Đó là ông chủ Vương đấy, một trong những ông chủ đứng đầu Thịnh Kinh.