“Cốc cốc cốc.”
Mười giờ mười lăm, có người gõ cửa phòng làm việc của Chung Tiểu Ngải.
“Mời vào.”
Chung Tiểu Ngải đang xử lý tài liệu liền cau mày, vào khoảng thời gian này nàng rất không thích cấp dưới quấy rầy suy nghĩ của mình, nữ nhân sắp xếp tài liệu trong tay thành từng loại sau đó mới chậm rãi nói.
“Quấy rối công việc của giám đốc Chung, thật là có lỗi.”
Giám đốc Đường bộ kỷ luật mang nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt đẩy cửa bước vào. Bộ dạng lạnh nhạt thường ngày của hắn đã hoàn toàn biến mất, thậm chí vì biết thói quen làm việc của Chung Tiểu Ngải mà chắp tay cung kính như người xưa. Nếu một kẻ không biết thân phận của hai người này nhìn thấy, kẻ đó chắc chắn sẽ không thể ngờ rằng cấp bậc của hai người này thực ra chênh lệch hẳn hai cấp.
Trong giới chính trị, có khi vượt qua được một cấp cũng là chuyện khó cả đời. Cũng chỉ có ở chỗ Chung Tiểu Ngải này, cấp bậc dường như trở thành một vật trang trí không còn quá quan trọng nữa.
“Khách quý khách quý, ngươi đừng tâng bốc ta nữa.”
Chung Tiểu Ngải có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy giám đốc Đường, lập tức đứng dậy chủ động chào hỏi, đồng thời miệng cười như hoa nói: “Ngươi đến thăm căn miếu nhỏ này của ta thật là vinh hạnh, nghe nói ngươi thích uống loại trà cũ?”
“Thật trùng hợp, hôm qua có mấy ông chú ở quê tặng ba ta mấy hộp trà ngon, ta đã mang một ít đến đây, định đợi đến hôm nào ngươi rảnh rỗi sẽ mang đến cho ngươi để nếm thử.”
Chung Tiểu Ngải làm ra vẻ mặt kinh ngạc: “Không phải ngươi đã biết lần này ta chỉ mang đến ba hộp trà chứ, yên tâm, kiểu gì ta cũng sẽ tặng cho ngươi một hộp.”
Vừa nói chuyện, Chung Tiểu Ngải vừa bắt đầu làm động tác pha trà khiến người xem cảm thấy vui mắt. Thái độ này khiến cho giám đốc Đường đang ngồi lộ ra vẻ hài lòng.
Những đứa trẻ ưu tú của đại gia tộc đúng là biết cách cử xử với người khác, Chung Tiểu Ngải không chỉ nở một nụ cười rất ngọt ngào mà còn lập tức thể hiện sự khiêm tốn bằng hành động. Việc này khiến hắn hài lòng.
Còn về nội dung những lời này là thật hay là giả có quan trọng không?
Không quan trọng.
Điều quan trọng là thái độ, thành ý của Chung Tiểu Ngải. Dưới con mắt của ông chủ Đường, rõ ràng nữ nhân này đã nghe được một số tin đồn, nếu không Chung Tiểu Ngải của trước đây sẽ không nhiệt tình như vậy.
…
Trà Lão Bạch từ núi Nghi Mông quả nhiên có hương vị rất ngon, rất nhanh toàn bộ văn phòng tràn ngập mùi thơm của trà.
“Ta đến đây không phải là không có việc, thực ra ta đến tìm giám đốc Chung vì có tin vui muốn chia sẻ.”
Sau khi nhấp một ngụm trà, ông chủ Đường đi thẳng vào vấn đề: “Sắp tới không phải trong bộ sẽ thành lập một cơ quan thanh tra mới sao? Hiện tại đang trống một ghế của phát ngôn viên. Ta cảm thấy bất luận xét về năng lực hay là lý lịch thì đồng chí Hậu Đại Khánh đều là ứng cử viên hoàn hảo cho vị trí này, đề cử người tài không nhất thiết phải né tránh người thân. Các ngươi là vợ chồng, ta mạo muội xin hỏi ý kiến của ngươi về vấn đề này.”
Chung Tiểu Ngải không trực tiếp trả lời mà thay đổi chủ đề: “Trà thế nào? Ba ta rất thích, nếu không phải ta nói là tặng cho ông chủ Vương thì có lẽ không lấy được đâu, xin hãy đưa ra ý kiến, dù sao ngươi cũng là bậc thầy về thưởng trà."
Ông chủ Đường mỉm cười giơ ngón tay cái lên.
Mọi người đều biết cuộc gặp mặt hôm nay là một cuộc giao dịch. Đã là giao dịch thì không có gì khác ngoài việc các điều kiện phải làm hài lòng cả hai bên. Ông chủ Đường đưa ra sự thăm dò trước, nhưng Chung Tiểu Ngải đã nói bóng nói gió lịch sự đưa ra lời từ chối, rõ ràng là Chung gia không hài lòng với con bài thương lượng mà phe địa phương Thiên Nam đưa ra.
Đây là điều mà ông chủ Đường đã dự liệu.
Dù sao Hậu Đại Khánh cũng là con rể của Chung gia, hiện tại đang bị đình chỉ công việc để điều tra chẳng khác nào bôi tro trát trấu vào mặt Chung gia. Vị trí trưởng phòng phòng thanh tra lúc này rõ ràng không thể thỏa mãn Chung gia.
“Muốn ta nói sao, năng lực của Hậu Đại Khánh bỏ xa vị trí đó.”
Ông chủ Đường cười ha ha đưa ra con bài thương lượng tiếp theo: “Ông chủ Trương cục phát triển doanh nghiệp vừa và nhỏ sẽ nghỉ hưu sau mười ngày nữa. Ta nghe nói ông chủ Bạch ủy ban cải cách và phát triển đề nghị để một cán bộ cảnh sát trẻ tiếp nhận vị trí này. Dù sao trong những năm gần đây cải cách mở cửa đã đạt được một số thành quả, nhưng cũng dính không ít bùn đất, vậy nên có người đề nghị Đại Khánh chồng ngươi tiếp quản, ý kiến này được rất nhiều người ủng hộ...”
“Trong mười năm tới phát triển kinh tế là ưu tiên hàng đầu của đất nước chúng ta. Đại Khánh đã lấy được chứng chỉ MBA ở Thanh Mộc, sau này hàng ngày đều phải thức trắng đêm sẽ khiến ta đau lòng. Nhưng nam nhân mà, phải kiên cường chút cũng không phải chuyện xấu.”
Lần này Chung Tiểu Ngải đã trả lời trực tiếp vào vấn đề: “Ông chủ Bạch đã tin tưởng Đại Khánh, vậy thì cho hắn thử chút xem. Dù sao nam nhi chí ở bốn phương, việc gì đều phải có dũng khí thử.”
“Ta cảm thấy Đại Khánh tiếp tục ở lại Thiên Nam cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.”
Ông chủ Đường cười lớn rồi nói: “Hiện tại ông chủ Nghiêm đang có chuyện, nơi đó chính là vũng lầy, nếu như bị mắc kẹt trong đó thì mất nhiều hơn được. Thời gian gấp rút, báo cáo càng sớm thì càng tốt. “
“Không có chứng cứ. Có bốn chữ này sẽ không bị truy tố.”
Chung Tiểu Ngải lộ rõ sự kiêu ngạo vốn có của Chung gia: “Hơn nữa Đại Khánh làm việc ta dám đảm bảo hắn không bao giờ làm việc đó, ngày mai ta sẽ đích thân đến Thiên Nam một chuyến, ta sẽ hỏi hắn xem ý của Tô Trung Hòa rốt cuộc là gì.”
“Vậy thì ta không làm phiền công việc của ngươi nữa. Nhưng hôm nay ta nhất định phải mang được trà của ngươi đi, đừng có keo kiệt nhé.”
Ông chủ Đường vừa nói đùa, vừa nghiêm túc bắt tay.