Ban đầu sự việc phát triển đúng như Tô Trung Hòa dự liệu. Trong cuộc họp thường kỳ, Lý Diệu Văn đã đập bàn, nên cho dù có kẻ nào muốn đứng lên phát biểu ý kiến về chủ đề này cũng phải ngoan ngoãn im lặng.
Với tư cách là một thành viên trong mạng lưới của Tô Trung Hòa, ông chủ Ngô đã tiến hành xử phạt đối với một số tờ báo nhỏ một cách mạnh mẽ và kiên quyết, hai nhà báo đã bị thu hồi giấy phép nhà báo.
Mọi việc lại trời yên biển lặng, đến đây là kết thúc.
Đương nhiên, đây là quỹ đạo bình thường nếu như không có sự can thiệp của Cẩm Tú.
...
“Trương Đại Lôi, Nhiếp Thụ Diệp, Lư Khắc.”
Lục Viễn đích thân dẫn người đến Thịnh Kinh, hắn cau mày khi nhìn thấy thông tin của đám nhà báo trước mặt.
Với mạng lưới quan hệ khắp nơi của tập đoàn Cẩm Tú, những động thái nhỏ của phe ông chủ Cổ chưa bao giờ có thể che mắt được Cẩm Tú. Có thể nói ngay khi mối quan hệ của Hoàng gia phát huy tác dụng, tập đoàn Cẩm Tú đã có được toàn bộ tài liệu về những cây bút này.
Lục Viễn đã xin chỉ thị của Tô Bình Nam.
Ngay sau khi nhận được báo cáo của Lục Viễn, Tô Bình Nam đã tính được hành động tiếp theo của Tô Trung Hòa.
“Tô Trung Hòa đã lăn lộn trong giới chính trị mấy chục năm, từng bước từng bước đạt được vị trí đại tướng biên cương, thủ đoạn nhỏ này không thể lừa được hắn.”
Tô Bình Nam cười nhạt: “Người của Hoàng gia tại Thiên Nam từ từ sụp đổ chỉ vì một thứ.”
“Thứ gì?”
Lục Viễn lên tiếng.
“Cái nhìn thiển cận, làm việc lớn quá coi trọng bản thân, sự huy hoàng của Hoàng gia đều là lão Hoàng gây dựng, lại còn có thái độ cao cao tự đại, không có chút dũng khí đánh cược.”
Khi Tô Bình Nam nhắc đến Hoàng Mậu Nghiệp đức cao vọng trọng trong mắt người thường, giọng điệu của hắn không hề giấu đi vẻ khinh thường: “Theo cách chơi của Hoàng gia, việc này đối với Tô Trung Hòa không giải quyết được vấn đề gì. Trước tiên hãy điều tra những cây bút mà Hoàng gia đã sử dụng, xem bọn hắn có mối liên hệ với ai.”
Sau khi Lục Viễn gật đầu, nam nhân mới tiếp tục nói: “Khả năng nắm đại cục của ông chủ Cố rất tốt, chỉ đáng tiếc đám người Hoàng gia lại không phát huy được tác dụng lớn, chúng ta phải giúp ông chủ Cố thổi bùng ngọn lửa lên.”
Tiểu Hồng Bào ở Đông Doanh xa xôi lại một lần nữa thể hiện sự tàn ác ngông cuồng của kiêu hùng Thiên Nam: “Thỏ hoảng sợ mới cắn người. Những cây bút này không bị ép thì không biết cắn người. Cố Thanh Tùng có thể vu khống đổ tội cho Hậu Đại Khánh, vậy tại sao chúng ta không thể vu khống đổ tội cho Tô Trung Hòa?”
“Trong mắt người khác Tô Trung Hòa là nhân vật cấp cao, nhưng trong mắt Cẩm Tú, hắn chẳng qua chỉ là một hòn đá ngáng đường cần phải dọn đi.”
Nam nhân đã hạ mệnh lệnh. Bây giờ là lúc Lục Viễn thực hiện.
...
Quý độc giả đang đọc bản dịch gốc tại Tiên Vực, quá trình dịch thuật do nhiều người phụ trách nội dung có thể cần hiệu chỉnh lại, mọi thiếu sót, sai lệch nội dung bên ngoài nền tảng Tiên Vực, chúng tôi không chịu trách nhiệm.
“Những kẻ này không phải là người tốt gì. Ngày hôm nay bị thu hồi giấy phép báo chí thực sự là quá dễ dãi cho bọn hắn.”
Vương Khải nghiến răng xem các thông tin về lý lịch của mấy tên nhà báo này, ánh mắt đầy hung ác: “Bọn hắn đều nổi tiếng vì ăn bánh bao hấp máu người. Một kẻ nhận tiền để minh oan cho vụ rác thải nhà máy, hai người còn lại từng giúp Hoàng gia minh oan trong vụ khai thác mỏ, lừa gạt người nhà của hàng chục công nhân bị thiệt mạng.”
“Hãy để ta xử lý tên kinh tởm nhất này.”
Vương Khải cầm thông tin của Lư Khắc lên: “Vì bài viết của mình hắn cố ý tiết lộ thông tin danh tính của người bị hại, kết quả là ép đối phương tự sát, sau đó CMN còn viết một bài báo châm biếm kèm theo những lời nói bóng gió.”
“Ta khinh!”
Vương Khải nhổ nước bọt nói: “Thực sự không có kẻ nào tàn ác hơn những người có học.”
Chém giết trong giang hồ vốn đã vô cùng ác liệt, nhưng những người này chẳng qua chỉ là hung ác kiểu dao trắng đi vào dao đỏ đi ra. Luận về mức độ nhẫn tâm, ngòi bút của học giả mới là những con dao giết người không thấy máu.
Mặc dù những nhân viên an ninh xuất sắc của tập đoàn Cẩm Tú đều rất tàn nhẫn, nhưng tính cách của bọn hắn đều rất thẳng thắn. Vương Khải vốn được coi là một người cực kỳ điềm tĩnh trong ba thế hệ của Cẩm Tú, nhưng hắn vẫn bị những hành động của đám nhà báo đó làm cho tức giận.
“Không cần ngươi ra tay, mục tiêu của chúng ta quá lớn.”
Lục Viễn châm điếu thuốc: “Việc chuyên môn đương nhiên phải giao cho người có chuyên môn, việc chúng ta cần làm là châm lửa, sau đó để đám lửa đó thiêu rụi hoàn toàn.”
Ánh mắt của hắn không hề rời khỏi tập tư liệu điều tra, sau mấy phút, cuối cùng Lục Viễn không nhịn được cơn tức giận trong lòng, dí điếu thuốc mà hắn mới hút được mấy hơi lên tập tài liệu.
“CMN thật đáng chết!”
Người ta đều nói giang hồ hiểm ác. Nhưng lăn lộn trong giang hồ nhiều năm như vậy, Lục Viễn chưa từng gặp qua chuyện như thế này, từ chiến đấu trong đêm mưa đến chạy trốn xa ngàn dặm hắn đều đã trải qua vài lần, nhưng những việc làm của những tên cặn bã này hắn thực sự chưa từng gặp qua.
Nhưng một Lục Viễn cứng rắn trước giờ chưa từng thay đổi sắc mặt.
Có thù báo thù có oán báo oán. Đây là quan điểm của Lục Viễn, đã ra ngoài lăn lội, đương nhiên phải tranh giành cao thấp hoặc cũng có thể sẽ phải phân định việc ngươi chết ta sống.
Hắn cho rằng mình đã thấy được sự tàn khốc của địa ngục, nhưng phải đến ngày hôm nay, Lục Viễn mới nhận ra so với sự tàn ác của đám người có học này, những kẻ sống trong giang hồ như hắn chẳng là cái gì cả!
Kẻ có thể khiến Lục Viễn điềm tĩnh như núi trở nên tức giận như vậy không phải ai khác mà chính là Lư Khắc, một nhà báo thâm niên đã làm việc trong ngành này gần hai mươi năm, hắn cũng là kẻ duy nhất trong số ba nhà báo chỉ bị tạm đình chỉ công tác.
Phải biết rằng toàn bộ sự việc không phải là kiểu điều tra quy mô lớn gây ra sóng gió, mà là một cuộc tấn công đặc biệt theo lệnh của Lý Diệu Văn và do Ngô Quốc Phú đích thân chấp hành!
Hai vị này đều là những nhân vật lớn trong phái hệ thực quyền của ủy ban tuyên truyền Hạ quốc. Giáng một đòn sấm sét như vậy mà vẫn có thể giữ được thân phận nhà báo, có thể thấy kẻ này xảo quyệt như thế nào.