Hãy nhìn vào lý lịch có thể nói là rạng rỡ tươi sáng của Lữ Khắc.
Được một lần đề cử cho giải báo chí Trường Giang, còn giành được giải nhì của giải báo chí Thao Phấn. Vào thời điểm huy hoàng nhất, thậm chí hắn còn suýt được vinh danh vào top một trăm nhà báo giỏi nhất cả nước.
Nhìn sự việc tuyệt đối không được chỉ nhìn bề ngoài, dựa vào những hành động hắn đã làm trên con đường sự nghiệp có thể thấy hắn chẳng qua chỉ là một tên cặn bã không hơn không kém.
Lục Viễn cảm thấy dung từ cặn bã để miêu tả tên này có hơi nhẹ, đối với những bài báo xuyên tạc không có điểm dừng của tên này, hắn thực sự cảm thấy cạn lời.
“Rất may loại nhà báo như này ở Hạ Quốc chỉ có một tên, nếu không lão tử thực sự không biết có thể tin những điều viết trên báo nữa hay không.”
Đây là suy nghĩ cuối cùng của Lục Viễn.
Đáng tiếc Lục Viễn không phải người trùng sinh, nếu không hắn tuyệt đối sẽ không nói ra những lời này. Bởi vì hai mươi năm sau, có rất nhiều phương tiện truyền thông vì để thu hút lưu lượng truy cập mà có thể làm bất cứ việc gì, không có giới hạn.
Lư Khắc?
Khả năng khuấy động cảm xúc và thủ pháp cắt câu lấy chữ của kẻ này không có gì phải bàn cãi. Dù sao hắn chỉ là bóp méo sự thật để trục lợi và mang lại danh tiếng cho bản thân.
Còn hai mươi năm sau, rất nhiều cơ quan truyền thông chỉ lo thế giới không loạn, liều mạng thổi bùng những ngọn lửa, kích động cảm xúc.
Có thể nói là đến ngồi cũng bị lệch mông.
...
Lư Khắc hiện tại đang rất tự tại, vừa ăn lẩu vừa ngâm nga một giai điệu, thoải mái không thể tả.
Hắn rất hài lòng với sự lựa chọn của mình.
Sau khi nhận được lời nhờ vả của Hoàng gia, Lư Khắc đã rất thông minh không đăng bài viết trên tờ báo lớn nơi mình làm việc mà chọn đăng trên một tờ báo nhỏ không mấy nổi tiếng.
Thậm chí hắn còn không sử dụng tên của mình, mà thay thế tên tác giả của bài viết bằng một trong những bút danh của mình.
Tiến có thể công, lui có thể thủ.
Lư Khắc chuyển từ nhật báo Thiên Đô đến làm việc ở Thịnh Kinh đã được bảy tám năm, từ lâu đã có mạng lưới quan hệ của mình ở Thịnh Kinh, muốn hắn giúp Hoàng gia xung phong trận mạc vẫy cờ la hét như trước?
Chắc chắn không thể.
Rõ ràng cách làm của hắn cực kỳ chính xác. Việc không bị thu hồi vĩnh viễn thẻ nhà báo đã nói lên tất cả.
Không thể không thừa nhận Lư Khắc có khuôn mặt rất phù hợp để làm nhà báo.
Dáng vẻ thật thà tốt bụng, lại thêm giọng nói trầm ấm lôi cuốn đã mang lại cảm giác tin cậy cho rất nhiều nhóm người yếu thế. Cũng chính cảm giác tin cậy đó đã mang lại cho hắn tất cả những gì hắn có hiện tại.
Nhà cửa, xe cộ, còn có một người vợ trẻ đẹp.
Trong mắt người ngoài, nhà báo Lư Khắc là một nhà báo cực kỳ nghiêm minh chính nghĩa, mỗi khi hắn nói biểu cảm cực kỳ thảo mai quan tâm đến nỗi khổ của quần chúng nhân dân.
Phải nói rằng người này quả thực rất giỏi trong việc khơi gợi cảm xúc, hay có thể nói là tố chất văn chương của hắn thực sự hơn người.
“Một nhà báo chân chính phải đạt được cảnh giới ngay thẳng cao thượng, nhân từ tốt bụng, giác ngộ trí tuệ. Đây là cảnh giới mà ta muốn đạt được, cũng là mục tiêu cả đời ta theo đuổi.”
Đây là câu thần chú của Lư Khắc dành cho các nhà báo, cũng là thứ mà hắn gọi là phương châm của mình. Dựa vào chiêu này, hắn có uy tín rất lớn trong mắt những người mới vào nghề.
Nhưng những người đó không bao giờ ngờ rằng vị tiền bối luôn nói về lòng nhân ái, công bằng cho thế giới này đã viết nhiều bài báo khiến đen trắng đảo lộn!
Không nhắc đến những chuyện quảng cáo cho bệnh viện tư, làm hại rất nhiều độc giả tin tưởng hắn, chỉ nói đến sự thật sự đằng sau bài báo và bức ảnh giúp hắn được đề cử giải báo chí Trường Giang là có thể thấy được sự mất nhân tính của kẻ này.
…
Sự việc khiến hắn đoạt được giải đến một cách rất tình cờ.
Ban đầu hắn đang trên đường đi phỏng vấn bên hải quan với một số đồ đệ, nhưng khi đi qua một con đường núi ngoằn ngoèo cực kỳ xa xôi, bọn hắn đã chứng kiến một vụ tai nạn xe hơi rất lớn.
Do tầm nhìn nên hai xe khách va chạm trực diện, khiến mười hai người thiệt mạng, ba người bị thương.
Khi đó một chiếc ô tô đã bốc cháy, bảy hành khách trên chiếc ô tô kia cũng bất tỉnh.
Nếu như khi đó hắn không nhẫn tâm yêu cầu trợ lý của mình lấy máy ảnh Leica ra và đi chọn một góc chụp đẹp nhất, mà thay vào đó đi cứu người, thì có lẽ đã có rất nhiều người được cứu sống.
Nếu như lúc đó hắn lấy điện thoại ra gọi cấp cứu, thì cũng không xảy ra thương vong tàn khốc như vậy.
Bất kỳ ai có lương tâm cũng sẽ đưa ra hai lựa chọn này, nhưng Lư Khắc lại không lựa chọn như vậy, thứ hắn chọn là điên cuồng nhấn nút chụp ảnh từ góc độ và ánh sáng phù hợp nhất.
Cái chết luôn làm cho người ta có cảm giác rung động, đặc biệt là khoảnh khắc chân thực nhất của cái chết.
Có được những bức ảnh tuyệt vời như vậy, cộng thêm lối viết sắc sảo của Lư Khắc làm cho bài báo trở nên cực kỳ hot.
Chủ đề của bài báo này cực kỳ mang tính châm biếm.
“Khi nhân dân cần giúp đỡ, các bộ phận có liên quan khi đó đang ở đâu? Hiệu quả cứu hộ thấp tương đương với mưu sát!”
Quan điểm của bài viết này cực kỳ sắc bén, khiến bộ phận cứu hộ giao thông và các ông chủ cầm quyền của những huyện lân cận phải điên cuồng tìm sự giúp đỡ.
Tất nhiên, Lư Khắc không nhắc đến một lời nào về việc hắn không lập tức gọi cứu hộ hay kịp thời đến giúp đỡ.
Mười hai mạng người giúp Lư Khắc nổi tiếng!
Nhưng trên thế giới không có bức tường nào kín gió, cũng chính từ miệng của những đồng nghiệp sau khi đã hiểu rõ về hắn mà Lư Khắc lại có thêm một biệt danh nữa.
Kền kền khát máu.
Nó có nghĩa là Lư Khắc hành xử như một con kền kền, chỉ đứng nhìn người cần giúp đỡ chết đi rồi giẫm lên xác chết để mở tiệc, chứ tuyệt đối không thực sự giúp đỡ đối phương.