“Tên?”
“Nhiếp Thụ Diệp.”
“Nghề nghiệp?”
“Phóng viên.”
Nghe được câu trả lời, lão Phương và Vương Quốc Chính không hẹn mà nhìn nhau.
“Ngươi có nhớ gì về diện mạo của kẻ sát nhân không?”
Lão Phương đè nén sự chấn động trong lòng, tiếp tục hỏi.
“Phần má hơi hóp, lông mày rất thô…”
Sau khi hỏi thêm vài câu về chuyện đã xảy ra, tất cả cảnh sát có mặt đều im lặng, đặc biệt là lão Phương còn cau mày thành hình chữ Xuyên.
Theo phán đoán hiện tại của hắn, phương pháp giết người của kẻ sát nhân gần như giống hệt quá trình bị hại của phóng viên tên Lư Khắc.
Sắc bén giống nhau, tàn nhẫn giống nhau. Có lẽ điểm khác biệt duy nhất là lần này hung thủ rõ ràng chỉ chặt một tay. Khi Nhiếp Thụ Diệp không còn sức đánh trả, người kia cũng không lấy đi tính mạng của hắn.
“Là cùng một người làm?”
Vương Quốc Chính lên tiếng.
“Căn cứ theo miêu tả thì không phải.”
Kỹ năng phác họa của lão Phương vượt trội nhất trong toàn bộ Lục Phiến Môn. Hắn phác họa ra dáng vẻ của một nam nhân với đôi má hóp chỉ trong vài nét, sau đó đưa cho Nhiếp Thụ Diệp đang được đưa lên cáng cứu thương: “Có phải người này không?”
“Mắt không to như vậy, còn những cái khác thì không khác nhau mấy.”
Nhiếp Thụ Diệp cố gắng đứng dậy nhìn tấm chân dung trong tay lão Phương, cuối cùng đưa ra câu trả lời.
“Ngươi xem thử.”
Lão Phương tiện tay lau phần lông mày, dựa theo miêu tả của Nhiếp Thụ Diệp vẽ lại chân dung của một người khác: “Đây là chân dung mà ta vẽ ra theo những người chứng kiến vụ án Lư Khắc. Rõ ràng không có quá nhiều điểm giống nhau. Ta cho rằng không phải hung thủ hóa trang để đánh lừa chúng ta, mà xác thực không cùng một người.”
Sắc mặt Vương Quốc Chính càng lúc càng khó coi, giống như nuốt phải thuốc độc.
“Chỉ sợ sự việc đi theo chiều hướng mà mình không muốn thấy nhất.”
Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Vương Quốc Chính lúc này.
Trên thực tế, hắn muốn thủ phạm cùng một người. Mặc dù nó sẽ được định nghĩa là một vụ án lớn như kẻ giết người hàng loạt, nhưng áp lực của một cuộc điều tra như vậy vẫn nằm trong khả năng chịu đựng của hắn.
Bây giờ thế nào?
Hai thủ phạm khác nhau nhưng cùng một thủ pháp gây án. Điều này có nghĩa là gì?
Nghe nói kẻ gây ra tội ác lần này có tổ chức chặt chẽ, lai lịch sâu xa, cũng cho thấy đằng sau tội ác man rợ như vậy rất có thể là một kẻ có mánh khóe thông thiên.
“Ngươi hãy điều tra sơ bộ trước. Nhớ kỹ một điều.”
Vương Quốc Chính khoát tay với lão Phương, thấp giọng nói: “Nhưng đừng tùy tiện liều lĩnh. Ta chỉ sợ vụ án này phải xin chỉ thị của cấp trên. Chúng ta không thể làm chủ được.”
“Lão hồ ly ngươi đấy.”
Phương Vĩ mỉm cười gật đầu. Người thông minh như hắn sao có thể không hiểu ý của Vương Quốc Chính khi nói không được hấp tấp.
Sau khi nghiêm túc gật đầu, lão Phương cũng thấp giọng nói: “Chứng minh suy đoán của ngươi không khó, về cơ bản có thể xác nhận bằng cách xem gần đây phóng viên Nhiếp có đăng bài tương tự hay không.”
Từ đầu đến cuối, hai người đều không nhắc tới ba chữ Tô Trung Hòa, điều này chứng tỏ sự hiểu biết về quan trường của hai người chắc chắn thuộc dạng dày dặn kinh nghiệm.
“Nhưng ta có nghi ngờ. Ngươi quan hệ rộng, ngươi hỏi thăm thử phong cách làm việc của vị kia và mối quan hệ của hắn ở Thịnh Kinh.”
Lão Phương tiếp tục nhỏ giọng nói: “Dù sao không phải ai cũng có can đảm gây ra động tĩnh lớn như vậy. Ta cảm thấy có điều kỳ quái.”
“Chỉ là thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp nạn.”
Vương Quốc Chính lắc đầu: “Chúng ta chỉ cần cúi đầu xuống, dựa theo ý kiến của cấp trên mà xử lý, không nhất thiết mọi thứ phải rõ ràng.”
“Đừng vội kết án hai vụ này.”
Vương Quốc Chính đưa ra kết luận: “Chúng ta kéo được thì cứ kéo. Khi nào cấp trên đưa ra chỉ thị chính xác thì hẵng hay. Chúng ta phải tìm một người cao hơn để cõng cái nồi này.”
…
Suy nghĩ thì tốt nhưng hiện thực lại rất tàn khốc.
Cẩm Tú có phong cách làm việc rất rõ ràng, đó là không làm hoặc là làm đến cùng.
Tô Bình Nam đương nhiên hiểu được thế lực của phe phái Tô Trung Hòa ở Thịnh Kinh. Hắn biết nếu không phô trương lớn hơn thì chiêu tiếp theo của hắn có thể sẽ không có hiệu quả như vậy.
Thủ đoạn của Tiểu Hồng Bào vẫn tàn nhẫn và kiêu ngạo hơn bao giờ hết.
Hắn cho Lục Viễn một chỉ dẫn.
Cẩm Tú muốn trong vòng một ngày khơi dậy độ nóng đến mức tối đa. Lục Viễn có thể thiếu một ít hỏa lực cho những mưu mô ở quan trường, nhưng hắn lại vô cùng thành thạo với chém giết trong giang hồ.
Ngay trước khi vụ chặt tay thứ hai của Phương Vĩ và Vương Quốc Chính còn chưa kết thúc, phóng viên cuối cùng viết bài Trương Đại Lôi cũng bị ám sát.
Tuy nhiên, do nguyên nhân hành tung của người này dẫn đến địa điểm hắn xảy ra chuyện không phải khu Đông thành mà là khu Hải.
Khu Hải nổi tiếng nhất Thịnh Kinh nhờ có nhiều trường đại học. Nhiều trường thì tất nhiên nhiều sinh viên.
Tuy các sinh viên còn chưa bước ra xã hội, cũng chưa có tài nguyên, nhưng đừng quên thứ sinh viên không thiếu nhất là niềm đam mê và lòng dũng cảm.
Một vụ chặt tay dã man xảy ra trước mặt hàng chục, hàng trăm sinh viên cũng đủ gây náo động trong giới sinh viên, khiến vụ việc nhanh chóng lan truyền, thậm chí bắt đầu phát triển thành tình trạng mất kiểm soát.
Giống như một con rắn độc, Cẩm Tú một lần nữa nhìn thấy cơ hội thoáng qua này.
…
Bất cứ chuyện gì trên thế giới này đều không thể nhìn ngoài mặt.
Tối nay, hàng trăm sinh viên đại học không bao giờ quên những gì bọn hắn nhìn thấy.
Một buổi biểu diễn dành riêng cho cuộc đấu tranh. Nhiệt huyết và chính nghĩa của những nam nhân kiêu hãnh đã trở thành tác dụng hoàn hảo cho con rắn độc Cẩm Tú.
Trước tiên hãy mô tả buổi biểu diễn này từ góc nhìn của sinh viên.
Đó là một màn trình diễn kéo dài chưa đầy một phút nhưng khiến một người phải trả giá bằng tình trạng khuyết tật suốt đời.