Nửa năm sau, một bài viết trên diễn đàn sinh viên bỗng nhiên trở nên phổ biến.
Trên thực tế, dùng một bài viết để mô tả cũng không thích hợp. Nó chỉ là câu trả lời cho một chủ đề rất hot. Tuy nhiên, bài đăng này đã được chia sẻ tám trăm lượt. Hơn nữa, vô số người ngoài cuộc hoặc người từng nghe về thảm kịch này cũng tham gia.
Số lượng người tham gia lớn như vậy dẫn đến mức độ phổ biến của câu trả lời cao hơn chủ đề câu hỏi của người đăng ban đầu.
Người đăng câu hỏi ban đầu chỉ hồi tưởng về cuộc sống đại học. Hắn đã đưa ra một câu hỏi rất hay.
“Điều khó quên nhất trong cuộc đời đại học của ngươi là gì?”
Câu trả lời rất đa dạng.
Tình yêu, tình bạn, đấu tranh, tội lỗi, thậm chí phá thai và tự sát bằng cách cắt cổ tay đều là những câu trả lời phổ biến.
“Ta nhìn thấy giang hồ.”
“Đó là buổi tối ngày 18 tháng 6, lúc đó ta và vài người bạn thân ở ký túc xá định đến khu trò chơi điện tử trên máy tính chơi Red Alert suốt đêm. Trên thực tế, cho đến lúc đó vẫn là một ngày khá bình thường.”
Rõ ràng, sinh viên trả lời bài đăng này có một trí nhớ đáng kinh ngạc. Thậm chí, hắn còn mô tả chi tiết khung cảnh đường phố và sự vui đùa của một số bạn học nam nữ lúc đó.
Nhiều đàn anh đã tốt nghiệp ra trường không khỏi mỉm cười khi nhìn thấy câu trả lời.
Bọn hắn đều trải qua khoảng thời gian hồn nhiên và tươi đẹp.
“Thuốc lá chúng ta hút lúc đó đều là Bạch Yên Đế của Trung Nam, giá 3,5 nhân dân tệ.”
“Hồi đó thật lạ, mỗi lần trong ký túc xá của chúng ta bất kể người hút thuốc nhiều ít bao nhiêu đều luôn thiếu bật lửa.”
“Ta rất nghiện thuốc lá nên định hỏi mượn người qua đường hộp quẹt, nhưng liên tiếp hỏi ba bốn người cũng không có. Ta tinh ý nhìn thấy một nam nhân trung niên đang ngồi trước cửa quán net.”
“Sở dĩ ta chú ý đến hắn là vì hắn rất đặc biệt. Những gì trải qua về sau lại càng chứng minh ánh mắt của ta độc đáo.”
Chủ bài đăng mô tả tất cả những gì mình nhìn thấy một cách hết sức nghiêm túc: “Hắn mang đôi giày thể thao Double Star lỗi thời nhất, không còn nhiều người mang nữa. Áo là loại năm tệ mà ta thường hay mua ở chợ đầu mối. Hơn nữa, hắn còn đeo một cái khẩu trang không phù hợp với thời tiết.”
“À, hắn còn đội một cái mũ lưỡi trai che chắn rất chặt chẽ. Hai tay quấn băng gạc màu trắng. Ta đặc biệt nhớ kỹ ánh mắt của hắn, cả đời khó mà quên được.”
Người đăng bày tỏ cảm xúc lúc đó bằng hàng loạt dấu chấm than: “Ánh mắt của nam nhân đó rất hẹp và dài. Hắn nhìn về phía sau ta với vẻ mặt như một con kền kền đang tìm kiếm con mồi. Thứ lỗi cho ta không thể dùng từ ngữ nào để diễn tả cảm giác lúc đó, nhưng ta thề rằng cả đời ta chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt đỏ ngầu và hung dữ như vậy.”
“Lúc đó, ta thậm chí còn bất giác nín thở, không dám mở miệng hỏi mượn hộp quẹt.”
“Một người rất mâu thuẫn. Hắn ăn mặc như một người nông dân cấp thấp nhất đến thành phố làm việc, nhưng vẻ mặt của hắn lại giống như một kẻ săn mồi đã nhìn thấu thế giới của sự sống và cái chết.”
“Đại ca, cho ta mượn hộp quẹt một chút.”
“Mọi người không thể hiểu được ta đã lấy hết dũng khí để nói ra những lời này đâu, nhưng tâm lý thực sự của ta lúc đó là lòng dũng cảm mà ta đã phải đấu tranh trong một thời gian dài.”
Bài đăng đến đây, không ít quần chúng nhiều chuyện cảm thấy ghét cay ghét đắng chủ bài viết. Bọn hắn cho rằng trình độ viết văn của người này là một tội ác.
Nếu không phải trên mạng không thể làm gì được, chủ bài đăng có thể đã bị đánh thành đầu heo. Hắn không biết xấu hổ tiếp tục mô tả cụ thể quá trình mượn hộp quẹt.
“Sau đó, nam nhân nhìn ta rồi đưa tay chỉ về đằng sau ta, bình tĩnh làm động tác chờ một chút rồi bắt đầu tăng tốc độ về phía của ta.”
“Lúc đó ta sợ đến choáng váng. Đà chạy của nam nhân đã khiến cho ta lần đầu tiên trong đời hiểu được thành ngữ xông pha chiến đấu là gì.”
Chủ bài đăng vẫn đang viết bài một cách điên cuồng.
“Mắt ta dõi theo nam nhân kia. Ta có cảm giác hắn giống như một con báo săn, tràn đầy vẻ đẹp của tốc độ.”
“Sau khi hai chúng ta lướt qua nhau, ta xác định mục tiêu của con báo là một nam nhân trung niên bụng to cách ta năm mét. Ta không nhìn rõ hắn làm động tác gì, nhưng trong nháy mắt ta nhìn thấy nam nhân trung niên ôm bụng đau đớn ngã xuống đất.”
“Hành động tiếp theo của con báo khiến ta hiểu được ý nghĩa của việc đánh là phải đánh cho chết.”
“Con báo săn đánh một cú vào bụng của nam nhân trung niên, cũng không dừng lại, hắn quay đầu dùng cổ tay chặt vào cổ của nam nhân trung niên một cách hung ác. Tiếp theo, hắn gập cánh tay trái của mình kéo nam nhân nặng hơn trăm ký lên không trung.”
“Mọi người đều sợ hãi trước hành động bạo lực bất ngờ này.”
“Sau đó, khi không có ai phản ứng, con báo lấy con dao dài từ thắt lưng ra chém mạnh vào tay phải của nam nhân đang hôn mê bất tỉnh.”
“Tin ta đi, khi nhìn thấy cảnh bạo lực đẫm máu ở ngoài đời chắc chắn khác với xem phim. Cảm giác buồn nôn mạnh hơn rất nhiều. Ta khẳng định mình không phải là người duy nhất nôn mửa ngay lúc đó.”
Chủ bài đăng tiếp tục miêu tả.
“Nhưng ta cam đoan rằng ngay cả khi ta nôn mửa, mắt của ta vẫn không rời khỏi nam nhân như con báo săn đó.”
“Không, bây giờ hắn đã từ con báo săn biến thành con cá chạch. Ta chỉ thấy hắn vịn tay vào lan can đường phố như vận động viên thể dục lao lên không trung rồi nhanh chóng biến mất trong biển người bao la. Sau đó, tiếng hét của nam nhân trung niên mới truyền vào tai ta.”
“Đúng rồi, hắn còn làm một việc cuối cùng. Trước khi biến mất, hắn đã tiện tay ném cho ta một thứ.”
“Một đường vòng cung rất đẹp. Điều tuyệt vời nhất ta từng làm trong đời là bắt vật đó bằng một tay trong khi ta đang nôn mửa.”
Cuối cùng, chủ bài đăng còn đăng tấm ảnh lên khoe khoang: “Chiếc hộp quẹt năm mươi xu, rẻ nhất. Nhưng đây cũng là kỷ vật mà ta sẽ giữ suốt đời.”
Đây là điều mà người ngoài cuộc nhìn thấy khi đó. Chủ bài đăng không bao giờ ngờ rằng hắn là một người bình thường nhưng thứ hắn nhìn thấy lại là một màn kịch do một con rắn độc sắp đặt cẩn thận để kích nổ một quả bom trong dư luận truyền thông!
Tiếp theo, chúng ta hãy chuyển sự chú ý sang góc nhìn của Cẩm Tú về chân tướng thực sự của trận chiến này.