“Tại sao lại chém đứt hai tay của Lư Khắc?”
Tô Bình Nam nhìn Lục Viễn: “Là bởi vì hành động của hắn đắc tội ngươi sao?”
“Đúng vậy.”
Lục Viễn khom người đưa ra lời giải thích: “Hơn nữa, hắn là người công kích Tô Trung Hòa nghiêm trọng nhất trong các bài báo của mình. Ta cảm thấy làm như vậy hẳn không xảy ra sai sót.”
“Ta cho ngươi quyền tự chủ, đương nhiên ta tin tưởng ngươi.”
Tô Bình Nam khoát tay: “Ta chỉ hiếu kỳ một vấn đề, ngươi có thể nói thật cho ta biết đáp án của ngươi không?”
Lục Viễn không đứng lên, chỉ cung kính gật đầu.
“Nếu ba phóng viên này vô tội thì sao? Lỡ như bọn hắn lên tiếng bênh vực cho người dân thì sao? Ngươi có xuống tay được không?”
Lục Viễn ngây người. Dựa vào nét mặt của hắn, có vẻ như hắn chưa từng cân nhắc đến vấn đề này.
“Không vội, ngươi cứ từ từ suy nghĩ.”
Tô Bình Nam mỉm cười, ung dung đốt một điếu xì gà.
“Ta sẽ làm.”
Lục Viễn nghiêm túc cân nhắc vài phút mới đưa ra đáp án: “Nếu không ra tay, đường của Cẩm Tú sẽ rất khó đi. Đây không phải lựa chọn, mà lão tử cũng không phải loại người lương thiện.”
Lục Viễn khó có lúc nói tục trước mặt Tô Bình Nam: “Nam ca, ta là Hồ Điệp Tấn Bắc, là tên khốn dám mang người lấp mỏ quặng.”
“Lão gia tử đã từng nói với ta một câu.”
Tô Bình Nam ném điếu xì gà trong tay cho Lục Viễn: “Lúc đó, ta đánh gãy chân của một học sinh, tất cả các giáo viên đều mắng ta không có nhân tính.”
“Ngươi có biết lão gia tử nói gì với ta không?”
Ánh mắt Tô Bình Nam hiện lên sự hoài niệm.
“Lấy bạo chế bạo không tính là tàn nhẫn. Nhằm vào người vô tội mới là tàn nhẫn.”
Lục Viễn ngạc nhiên. Ngay cả Đỗ Cửu, Văn Tiểu Địch đứng bên cạnh cũng không dám tin.
Ai có thể ngờ lão đại Tô Bình Nam lòng dạ sắt đá, dã tâm bừng bừng lại đa sầu đa cảm như vậy.
“Nhưng chúng ta không được chọn.”
Tô Bình Nam đứng trước cửa sổ sát đất nhìn đèn đuốc Thiên Đô sáng trưng, giọng điệu có chút ảm đạm: “Cẩm Tú muốn tung hoành thiên hạ, có rất nhiều chuyện không được chọn lựa.”
Đây là cuộc trò chuyện duy nhất của Tô Bình Nam và Lục Viễn liên quan đến Thịnh Kinh sau khi Tô Trung Hòa thua ở Thiên Đô, phải xin nghỉ hưu sớm.
Khi chơi cờ phải chơi từng bước. Nếu không ván cờ chắc chắn sẽ không còn hấp dẫn.
Giết chóc là phương tiện, không phải mục đích.
Đây là một câu dạy bảo của Tô Bình Nam đối với cấp dưới của mình sau khi thu lại sự ngang ngược trên người.
Lục Viễn rất tán thành.
Tất cả những vụ giết chóc trong ngày hôm nay chỉ là màn dạo đầu. Việc thực sự có thể phát huy tác dụng quyết định hay không còn phải xem hai người còn lại có thể thực hiện chiêu tiếp theo một cách khéo léo hay không.
Một người vô cùng khéo léo phát triển mạng lưới quan hệ ở Thịnh Kinh cho Cẩm Tú, Lưu Đại Tùng. Người thứ hai là người đã tham gia vào ngành giải trí Trương Đồng.
…
Đêm đã khuya.
Văn phòng Trương Đồng đèn đuốc sáng trưng.
“Giám đốc Trương, ta còn chưa ăn cơm đã chạy vội đến đây. Muộn như vậy ngươi còn tìm ta, có em gái nào cần chăm sóc à?”
Một chiếc váy trắng xuân hè mới nhất của Prada, một chiếc vòng tay hình mặt trăng và mặt trời thương hiệu Jaeger-LeCoultre trên cổ tay thật chói mắt. Lão Từ, một trong tứ đại hoa đán ngày sau không hề trong sáng và nhẹ nhàng như những gì nàng thể hiện trong các bộ phim điện ảnh và truyền hình.
“Không có chuyện gì thì không thể tìm Từ đại mỹ nữ ngươi trò chuyện à?”
Công ty của Trương Đồng đã dần tạo được chỗ đứng vững chắc ở Thịnh Kinh với sự hỗ trợ từ khối tài sản khổng lồ của tập đoàn Cẩm Tú, có rất nhiều công việc và mối quan hệ, trở thành bánh trái thơm ngon của không ít minh tinh.
“Người nào mà không biết giám đốc Trương giữ mình trong sạch, từ chối không biết bao nhiêu mỹ nữ ngoài cửa, ngươi còn cảm thấy nhàm chán sao?”
Lão Từ thản nhiên bước đến trước bàn làm việc của Trương Đồng, tùy ý lấy một điếu xì gà, thành thạo cắt đi phần đuôi, đốt lửa rồi mới tiếp tục lên tiếng: “Không phải ngươi quan tâm đến bộ phim mà ta tìm ngươi mấy ngày trước chứ? Ngươi từng nói mấy dòng phim văn nghệ không kiếm được tiền mà.”
“Không phải bộ phim đó, nhưng ta có ý tưởng mới.”
Trương Đồng có chút đau lòng nhìn điếu xì gà trong tay lão Từ. Đây là hàng tồn mà Tô Bình Nam đã tặng cho hắn. Hiện tại không còn thừa lại bao nhiêu điếu.
“Có ý tưởng gì?”
Lão Từ cũng nghiêm túc hẳn lên. Hiện tại nàng đã có đủ địa vị trong lĩnh vực truyền hình, phát triển sang lĩnh vực điện ảnh là ưu tiên hàng đầu của nàng. Lão Từ đủ thông minh sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào.
“Ngươi có biết ở làng đại học có một người bị chặt tay không?”
Trương Đồng đi vào chủ đề chính.
“Biết.”
Lão Từ nghiêm túc trả lời: “Hiện tại cái gì đều có thể nói. Ta ước chừng chuyện này ngày mai sẽ chiếm 50% tin tức trên các phương tiện truyền thông.”
“Có vẻ tin tức của ngươi còn chưa đủ linh thông.”
Trương Đồng nói: “Sự việc chặt tay tương tự đã xảy ra ba lần ở Thịnh Kinh ngày hôm nay. Nếu tất cả đều bị vạch trần, ngươi có thể tưởng tượng đây là chủ đề lớn đến mức nào không?”
Động tác hút thuốc của lão Từ ngừng lại vì kinh ngạc.
“Việc này có vướng mắc lợi ích gì không? Sao ngươi dám động vào?”
Quả nhiên là tài nữ. Lão Từ không cần hỏi thăm tình huống cụ thể của vụ án đã đoán ra được tám chín phần mười: “Lý lịch của một người có gan hành động ngạo mạn như vậy ở Thịnh Kinh, không cần đoán cũng biết rất đáng sợ.”
“Cho nên ta mới tìm ngươi.”
Trương Đồng cười nói: “Chúng ta không nhất thiết phải tìm hiểu nguyên nhân thật sự của những chuyện này. Chúng ta cần dùng chuyện này để khơi dậy lòng hiếu kỳ của mọi người, để bọn hắn đồng ý xem phim của chúng ta là được.”
“Trước tiên tìm biên kịch tùy tiện bịa ra một câu chuyện tình yêu, sau đó làm chủ đề bàn cãi. Ngươi trở thành đại minh tinh của ngươi, ta kiếm tiền của ta, như thế nào?”
Trương Đồng đưa ra điều kiện của mình.