“Cho dù có bịa đặt thế nào đi chăng nữa thì nó vẫn sẽ hot, lỡ người đứng đằng sau xem được thì sao? Khán giả không quan tâm đến chân tướng của sự việc, nhưng lỡ như...”
“Không có lỡ như.”
Trương Đồng cắt ngang lời lão Từ: “Đây là lý do tại sao ta tìm ngươi. Từ đại mỹ nữ, Vương đại tài tử thích ngươi đến chết đi sống lại là nhân vật nổi tiếng xuất thân đại viện đấy.”
“Có cái gì mà hắn không dám viết, không dám nói chứ?”
Trương Đồng biết rất rõ phạm vi mối quan hệ của lão Từ ở Thịnh Kinh: “Hắn giúp chúng ta gánh lấy mọi thứ, mọi người cùng nhau được cả danh và lợi.”
Một thợ săn thực sự giỏi không bao giờ tiết lộ mục tiêu của mình.
Cẩm Tú, con rắn độc hiện ra từ bóng tối không chỉ hung ác mà còn đủ xảo quyệt.
…
Thế giới không có chuyện trùng hợp ngẫu nhiên nhiều như vậy.
Vụ việc phát sinh trên đường phố mà nhiều sinh viên không bao giờ quên là một màn trình diễn được tập đoàn Cẩm Tú sắp xếp cẩn thận từ thời gian địa điểm cho đến toàn bộ quá trình.
Lục Viễn vẫn luôn giám sát ba phóng viên. Hắn hiểu ý của ông chủ Tô Bình Nam.
Nói trắng ra là bốn chữ.
Hiệu ứng chấn động.
Dù sao đây cũng là Thịnh Kinh. Phe phái của Tô Trung Hòa không có bản lĩnh một tay che trời.
Cho nên, một khi toàn bộ sự việc đạt đến trình độ nhất định, Tô Trung Hòa khó tránh khỏi rơi vào thế bị động.
Dưới tình huống này, nếu phe địa phương không ngốc, bọn hắn nhất định sẽ can thiệp!
Tô Bình Nam hiểu Tô Trung Hòa, đồng thời cũng hiểu Cố Thanh Tùng.
Một khi Cẩm Tú tạo ra cơ hội, đám người Hoàng Mậu Nghiệp có lẽ sẽ còn do dự, nhưng Cố Thanh Tùng tuyệt đối không bỏ qua.
Là thủ lĩnh của phái Cố, Cố Thanh Tùng nhất định phải có quyết đoán của một người bề trên.
Thừa dịp ngươi bệnh đòi mạng ngươi.
Đây là quy tắc sắt phải được tuân thủ trong các cuộc đấu tranh ở quan trường. Nếu Cố Thanh Tùng ngay cả cơ hội này cũng không nhìn thấy, hắn sẽ không từng bước trở thành thủ lĩnh của nhà họ Cố, càng không có khả năng trở thành thủ lĩnh của phe địa phương Thiên Nam.
Quan trường không bao giờ tin vào nước mắt. Những kẻ ngu ngốc sẽ không được phép đi tiếp.
Chưa từng có may mắn.
Ở vị trí cao không có người ngây thơ, tốt bụng, không tranh quyền thế. Đây là định nghĩa của một loại người trong quan trường.
Hoặc ngươi bị thất sủng, hoặc ngươi là cá muối. Đặc biệt khi đạt tới trình độ như Cố Thanh Tùng, bất kể kỹ năng và tầm nhìn của ngươi, bốn chữ ngây thơ nhân hậu đã sớm bị loại khỏi từ điển của bọn hắn.
Lúc này, Cẩm Tú đương nhiên sẽ tiếp tục ẩn mình trong bóng tối như rắn độc, đổ thêm dầu vào lửa.
Đối với hai phóng viên đầu tiên, mọi chuyện diễn ra suôn sẻ. Theo kế hoạch ban đầu của Lục Viễn, hắn muốn cả ba người gặp rắc rối ở khu Đông thành. Suy cho cùng, việc xuất hiện ba vụ án lớn trong cùng một khu vực, sử dụng cùng một phương pháp tất nhiên sẽ thu hút sự chú ý của mọi người.
Nhưng không ai có thể khẳng định kế hoạch của mình hoàn hảo.
Dù sao Thịnh Kinh không phải Thiên Đô. Xúc tu và sức mạnh của Cẩm Tú hoàn toàn không thể kiểm soát được quỹ tích đi lại của Trương Đại Lôi. Khi Cẩm Tú chuẩn bị ra tay, bọn hắn phát hiện người này tạm thời có việc nên chạy đến khu Hải.
Sự việc quan trọng, Lục Viễn đã gọi điện thoại cho Tô Bình Nam.
“Theo điều tra của chúng ta, có lẽ Trương Đại Lôi đến khu Hải để thăm bạn bè nhằm cố gắng cứu vãn sự nghiệp của mình. Theo thói quen thông thường của hắn, hắn sẽ không quay lại Đông thành trong vòng ba tiếng nữa.”
Lục Viễn nói ra suy nghĩ của mình: “Nhưng người này nhất định sẽ nghe được phong thanh, hơn nữa giới truyền thông cũng không lớn. Huống chi, nếu cảnh sát không phải kẻ ngốc, bọn hắn ở một mức độ nhất định có thể bảo vệ được Trương Đại Lôi.”
Vẫn là câu nói kia, Thịnh Kinh không phải Thiên Nam.
Vì vậy, Lục Viễn cực kỳ thận trọng trong việc sử dụng thủ đoạn xã hội đen. Hắn muốn một chữ nhanh, nhanh đến mức tất cả mọi người không kịp phản ứng thì mọi chuyện đã kết thúc.
Các tàu chở hàng ở cảng Đồn Môn đã sẵn sàng khởi hành. Chỉ chờ đám người Hải Đông Thanh xong việc, bọn hắn sẽ lập tức rời khỏi Hạ quốc.
Bất luận Bổng Tử quốc hay là Nhật Bản, thậm chí bên kia đại dương, những người này vẫn sẽ sống trong vùng an toàn do Tô Bình Nam tạo ra. Đây là lợi ích của việc mở rộng căn cứ của Cẩm Tú ra nước ngoài.
“Ra tay ngay làng đại học.”
Suy nghĩ một lát, Tô Bình Nam đưa ra quyết định: “Đừng tìm chỗ kín đáo, cứ làm gọn gàng trước mặt mọi người là được.”
“Trước mặt đông người?”
Lục Viễn lập tức hiểu ý của Tô Bình Nam: “Nam ca, ý của ngươi là lợi dụng những sinh viên đại học để tăng độ nóng?”
“Tuổi trẻ đại diện cho nhiệt huyết và chính nghĩa.”
Tô Bình Nam mỉm cười giống như một con hồ ly phát hiện được một đại lục mới: “Đây là chất xúc tác hữu dụng nhất, chúng ta cũng có thể ẩn núp nhiều hơn.”
“Ra tay ở làng đại học rất mạo hiểm. 80% lựa chọn của những kẻ lõi đời là khoanh tay đứng nhìn, nhưng một khi những người trẻ tuổi này ra mặt vì tinh thần trọng nghĩa thì chẳng khác nào thêm lửa vào chảo dầu.”
Lục Viễn có một ưu điểm, đó là hắn không bao giờ che giấu cái gì trước mặt Tô Bình Nam. Hắn rất nghiêm túc nói ra độ khó của sự việc: “Cho nên động tác nhất định phải nhanh, nhanh đến mức không ai có thể phản ứng lại chúng ta.”
“Đây là điểm thứ nhất.”
Lục Viễn sắp xếp lại lời nói trước khi tiếp tục: “Thứ hai, Trương Đại Lôi là một người rất mập, nặng hơn trăm ký. Khi hắn bất ngờ ngã xuống, không có sức đánh trả, người của chúng ta sẽ chém đứt một tay của hắn. Người ra tay là Lâm Tứ. Ta sợ trình độ của hắn không đủ.”