“Mấy chuyện này cứ giao cho Mộ Dung.”
Tô Bình Nam lơ đãng nói ra một chuyện mà Lục Viễn không biết: “Nàng vừa nhận năm sáu người trẻ tuổi ở Hải Châu làm đệ tử. Những người này đều là kỳ tài có thiên phú dị bẩm.”
Theo giọng điệu của Tô Bình Nam, có vẻ hắn không xem trọng ánh mắt của Mộ Dung Thanh Thanh: “Nàng tâm huyết dâng trào muốn tìm Đấu Chiến Thắng Phật nối nghiệp. Ngươi nói với nàng rằng nếu làm tốt, ta sẽ gặp mặt những người đó.”
Những người không thuộc tập đoàn Cẩm Tú vĩnh viễn không bao giờ biết được uy vọng của Tô Bình Nam trong tập đoàn như thế nào. Khi nam nhân càng ẩn dật, có thể nói việc thế hệ thứ hai của Cẩm Tú gặp được Tô Bình Nam là một vinh dự lớn lao.
…
Cuộc đối thoại giữa Lục Viễn và Mộ Dung Thanh Thanh đặc biệt tàn khốc: “Có công mài sắt có ngày nên kim. Chuyện này nhất định phải làm cho đẹp. Nếu bọn hắn làm không tốt, ngươi nhất định phải giải quyết hậu quả.”
“Ánh mắt của ta rất tốt.”
Giọng điệu của Mộ Dung Thanh Thanh tràn đầy tự tin: “Ăn cơm xã hội đen, thua không bồi tiền thì cũng bồi mạng. Ta hiểu, bọn hắn cũng hiểu.”
“Lão đại thưởng phạt phân minh. Có một câu, hy vọng ngươi có thể nói cho đệ tử của mình.”
Lục Viễn nhớ đến một câu mà Phi Cơ ở Cảng thành hay nói: “Một bước thiên vương một bước tử vong. Thành thì hoa nở phú quý, thua thì đừng trách Cẩm Tú tàn nhẫn.”
“Ta hiểu rồi.”
Mộ Dung Thanh Thanh lạnh lùng trả lời: “Nói cho Lục Viễn ngươi biết, bây giờ không còn Hải Đông Thanh, chỉ còn văn phòng an ninh Cẩm Tú ở Hải Châu mà thôi.”
Lục Viễn mỉm cười rất vui vẻ.
Vì vậy, màn giết chóc được chuẩn bị kỹ lưỡng đã xuất hiện trước mặt đám sinh viên một cách suôn sẻ.
Bọn hắn chỉ nhìn thấy máu của giang hồ, nhưng không bao giờ nhìn thấy những người đứng đằng sau đã thực hiện bao nhiêu kế hoạch, bao gồm chủ bài đăng kia. Hắn thậm chí còn không để ý trong suốt quá trình có một chiếc xe tải màu trắng đang chạy chậm rãi bên lề đường. Trong xe, một nữ nhân mặc quần áo màu xanh lá cây lạnh lùng nhìn những gì đang diễn ra trước mắt.
Khói thuốc lá Moore bốc lên trên ngón tay của nàng.
Ra ngoài lăn lộn, thành thì hoa nở phú quý. Thua, tiền đặt cược là mạng của mình.
…
Để một người sẵn sàng làm việc cho ngươi, đôi khi tất cả những gì ngươi cần làm là mang lại cho đối phương đầy đủ lợi ích hoặc những gì bọn hắn khao khát nhất.
Văn phòng rất yên tĩnh. Từ đại mỹ nữ vẫn duy trì im lặng. Nhưng từ tốc độ hút xì gà của nàng là nhìn ra được nàng đang trong trạng thái kích động.
Trương Đồng biết rất rõ Từ đại mỹ nữ muốn cái gì. Hắn nhìn thấy đối phương còn do dự, lập tức ném ra cọng rơm cuối cùng.
“Như mọi người đã biết, công ty chúng ta là công ty con. Cuối năm, tổng công ty phải xem bảng báo cáo tài chính.”
Giọng điệu Trương Đồng tràn đầy vị mê hoặc: “Khi nhiệt độ nóng lên, bộ phim nhất định sẽ kiếm được tiền. Báo cáo của ta tốt thì ngươi cũng kiếm được nhiều hơn một chút, không phải sao? Cùng lắm thì ta đồng ý đầu tư bộ phim kia của ngươi. Nghệ thuật và thương mại luôn song hành với nhau.”
“Nghe nói công ty các ngươi dự định liên hệ với Trương Quốc Sư đầu tư lớn?”
Từ đại mỹ nữ không trả lời, đột nhiên chuyển chủ đề.
“Quản lý của hắn không dễ chơi, rất thích ăn một mình. Nhưng bất kể có được hay không, ngươi đừng nghĩ đến bộ phim đó. Cho dù không đủ vai diễn, người ta cũng không dùng ngươi.”
Trương Đồng thiếu chút nữa đồng ý, nhưng lời đến khóe miệng đột nhiên thay đổi. Không phải hắn không muốn đặt cược mà là hắn nhìn thấy sự thăm dò trong ánh mắt của Từ đại mỹ nữ.
Quả nhiên, không có nữ nhân nào lăn lộn trong giới giải trí đơn giản cả. Vị tài nữ đủ thông minh này đang thăm dò mục đích thật sự của Trương Đồng.
Bản chất của giao dịch là gì?
Trao đổi đồng giá.
Từ góc độ của Từ đại tài nữ, nếu mục đích của Trương Đồng chỉ đơn giản là để nổi tiếng và kiếm tiền thì hắn tuyệt đối không đồng ý với yêu cầu có chút quá đáng của nàng, trái lại…
Sự việc không đơn giản như vậy.
Có thể lăn lộn với Vương đại tác gia ở Thịnh Kinh, Từ mỹ nữ hiểu rất rõ sự đáng sợ của những cuộc đấu tranh ở địa vị cao.
“Ngươi dự định trả phí nhuận bút cho lão Vương bao nhiêu?”
Sau khi thấy Trương Đồng kiên quyết từ chối, Từ đại mỹ nữ cảm thấy yên lòng: “Ngươi cũng biết hắn là ai, một kẻ hoang đàng hay hoài nghi. Nhưng hiện tại hắn đang thiếu tiền. Nếu ngươi có thể bỏ tiền, ta sẽ giúp ngươi nói với hắn.”
“Một triệu, cộng thêm năm phần trăm bản quyền.”
Trương Đồng ra giá: “Nơi có thể kiếm tiền thực sự cho loại phim này là bán bản quyền ra nước ngoài. Ngươi cũng biết, người nước ngoài thích nhìn thấy mặt tối của đất nước chúng ta.”
“Chất lượng quay phim đã được cải thiện nên chúng ta có thể bán chúng với giá tốt.”
“Thành giao. Nhưng các ngươi không được chỉnh sửa kịch bản. Ta sẽ cường điệu hóa nó trước, nhưng ngươi cũng cần phối hợp.”
Tứ đại mỹ nữ rốt cuộc đưa ra quyết định.
“Hợp tác vui vẻ.”
Trương Đồng đứng dậy đưa tay ra, mỉm cười vui vẻ.
…
Cùng lúc đó, Lưu Đại Tùng cũng bắt đầu hành động của mình.
Nhắc đến Lưu Đại Tùng, không ngoa khi nói người này đã trở thành nhân vật nổi tiếng ở Thịnh Kinh. Gần như không có người nào ở mười ba bộ, năm mươi hai sở mà hắn không quen biết.
Mặc dù không ai có thể từ chối một người bạn có thể giúp đỡ ngươi bằng mọi cách mà không yêu cầu bất cứ điều gì, nhưng người làm được điều này chắc chắn là một nhân tài!
Ánh mắt nhìn người của Tô Bình Nam quả nhiên rất chuẩn.
Lưu Đại Tùng có thể làm được như vậy, ngoại trừ tài chính của Cẩm Tú, tài năng của hắn có thể nói là đóng vai trò quyết định.
Bất cứ chuyện gì đều cần đến tài năng.
Đặc biệt nếu ngươi muốn có mạng lưới quan hệ rộng rãi trong quan trường Thịnh Kinh, đó thực sự không phải là điều người bình thường có thể làm được.