Nhờ có mối quan hệ của Mạnh đại tiểu thư, Lưu Đại Tùng đã có được sự trợ giúp của ông chủ Mã ngay từ ban đầu. Điều này giúp hắn dễ dàng làm quen với một số người, nhưng đây chỉ là bước khởi đầu. Điều hắn muốn là làm thế nào thoát ra khỏi vòng vây của ông chủ Mã, phát triển mối liên hệ của mình thành thế lực của Cẩm Tú.
Lúc này, điều mà ông chủ Mã từng nói đã khiến Lưu Đại Tùng ngộ ra.
“Tin tưởng, hữu dụng.”
Ông chủ Mã đã nói với Lưu Đại Tùng một câu như vậy khi ngậm điếu thuốc trong miệng.
“Vì sao mọi người đều tin tưởng Thượng Đế? Cũng bởi vì Thượng Đế hữu dụng, hơn nữa bọn hắn tin vào suy nghĩ của Thượng Đế.”
“Mình không cầu đám ông chủ ở quan trường mà là những ông chủ đó phải cầu mình.”
Những lời này khiến Lưu Đại Tùng chợt bừng tỉnh, sau đó hắn bắt đầu biểu hiện. Trong toàn bộ mạng lưới giao thiệp, ngay cả Tô Bình Nam cũng phải thán phục nghị lực và năng lực mà người này thể hiện.
Về sau, có một thuật ngữ gọi là hệ thống làm việc 996.
Bây giờ, thái độ làm việc của Lưu Đại Tùng nào chỉ là 996. Ngay cả 007 cũng không đủ diễn tả sự bận rộn của hắn. Bắt đầu từ 5 giờ sáng hàng ngày, Lưu Đại Tùng đã mang theo một chiếc xe chở đầy sản phẩm địa phương và các loại thuốc lá, rượu vang nổi tiếng chạy khắp nơi cùng lãnh đạo các bộ và ủy ban trung ương, lãnh đạo bệnh viện, thậm chí cả trong văn phòng của lãnh đạo đơn vị quân đội.
Mãi cho đến một hai giờ đêm, hắn mới kết thúc một ngày hành trình.
Kiên trì cuộc sống như vậy trong một ngày không khó, nhưng một năm thì sao, ba năm thì sao?
Còn có người cho rằng Lưu Đại Tùng chỉ làm những việc này là xong rồi.
Sai.
Ngay cả những người trẻ có tiềm năng và có xuất thân, hắn cũng không buông tha. Dùng một câu để hình dung hành động của Lưu Đại Tùng là hắn chỉ hận không thể trở thành bạn của tất cả các nhân viên và ông chủ của tất cả các cơ quan ở Thịnh Kinh.
Đây chỉ là giờ làm việc.
Giữa trưa và ban đêm, hắn làm gì?
Chuẩn bị tiệc rượu, hộp đêm…
Lúc cao điểm, hắn mở mười tám bữa tiệc chiêu đãi cùng một lúc. Số lượng người được mời lên đến con số đáng kinh ngạc, một trăm năm mươi người. Dung lượng pin của điện thoại Cẩm Tú khá lớn, nhưng hắn phải sạc mười mấy lần mới có thể duy trì.
Lưu Đại Tùng sở hữu ba chiếc điện thoại di động, điều này cho thấy hắn bận rộn như thế nào.
Vì thế, Cẩm Tú còn đặc biệt sắp xếp cho hắn một thư ký riêng. Nhiều người cho rằng công việc của thư ký nhiều như chuyện nghìn lẻ một đêm, nhưng trên thực tế, công việc duy nhất của thư ký này là đeo chiếc ba lô đặc biệt nặng tới năm ký cho Lưu Đại Tùng.
“Người Sắt.”
Đây là tên tuổi mà Lưu Đại Tùng đã tạo dựng được ở Thịnh Kinh.
“Ta không làm được như người sắt, người sắt cũng không làm được như ta.”
Đây là đánh giá của Lưu Đại Tùng đối với mình.
…
Khi Trương Đồng và Từ đại mỹ nữ hợp tác thành công, Lục Viễn đã tìm đến Lưu Đại Tùng.
“Ngươi biết ta tìm ngươi có chuyện gì chứ?”
Mấy năm qua, thái độ của Lục Viễn đối với Lưu Đại Tùng có chút lạnh lùng. Với tư duy giang hồ của mình, hắn hoàn toàn không hiểu được tại sao Lưu Đại Tùng lại bận rộn như vậy, lại càng không thể nào hiểu được hàng chục triệu kinh khí cứ thế bị lãng phí hàng năm.
Có lẽ Lưu Đại Tùng nhìn ra được sự lạnh lùng của Lục Viễn, cho nên khi hai người gặp nhau, hắn luôn cẩn thận.
“Ta biết. Dùng chuyện hiện tại khiến cho Tô Trung Hòa để lại ấn tượng xấu trong giới lãnh đạo cấp cao Thịnh Kinh. Các đại nhân sẽ bỏ rơi hắn. Dù sao, một quan chức cấp hai không có cơ hội thăng tiến, lại còn bị hãm sâu trong bùn thì không đáng đầu tư.”
Lưu Đại Tùng cung kính trả lời.
“Chỉ riêng chi phí của ngươi trong những năm qua còn vượt qua cả chi phí của bảo an Cẩm Tú. Lão đại muốn ta tin tưởng ngươi, như vậy ngươi nói cho ta có cách nào hay không?”
Giọng điệu của Lục Viễn rất lạnh lùng.
“Có, vả lại không khó.”
Lưu Đại Tùng gật đầu: “Ta có thể cam đoan những trường hợp này sẽ không bị can thiệp dưới bất kỳ hình thức nào. Ngay cả phái Tô tạo áp lực cũng không được.”
Ánh mắt Lục Viễn không che giấu được sự kinh ngạc: “Ngươi có thể làm được điều Cố Thanh Tùng không thể làm được sao? Ngươi hiểu được tầm quan trọng của chuyện này mà, ngươi tuyệt đối không được gạt ta.”
“Ta biết giám đốc Lục không hài lòng với ta, cho nên hôm nay ta muốn giải thích với giám đốc Lục.”
Lưu Đại Tùng hiểu rất rõ tầm quan trọng của Lục Viễn đối với tập đoàn Cẩm Tú. Nỗ lực bao nhiêu năm của hắn rốt cuộc đã có đất dụng võ, khiến hắn cảm thấy rất vui.
“Mấy năm qua, ta vẫn luôn móc tim móc phổi kết giao bạn bè. Có đôi khi, kết giao với người khác chỉ dựa vào tiền thôi thì hoàn toàn không thể tìm được một người bạn chân chính. Ngươi phải có sự hiểu biết sâu sắc về xã hội và tâm lý của mọi người thuộc mọi tầng lớp xã hội.”
Ánh mắt Lưu Đại Tùng nhìn Lục Viễn chỉ toàn là sự chân thành: “Khí chất giang hồ của giám đốc Lục quá nặng. Hôm nay ta cả gan xin nói vài lời trong lòng.”
“Công việc của ta là làm bạn với các ông chủ trong quan trường. Điều này rất khó, tiền chỉ là bước đệm mà thôi.”
Lưu Đại Tùng nói tiếp: “Ông chủ trong quan trường coi trọng nhất là sự ổn định và thứ tự. Bọn hắn có được địa vị như ngày hôm nay là nhờ cấp trên tin tưởng. Đương nhiên, chuẩn mực xã hội của bọn hắn khi gặp một người bạn là trước tiên phải kiểm tra xem người đó có đáng tin cậy hay không.”
“Thứ nhất, ta dùng tiền là để hắn cảm thấy ta đáng tin cậy. Thứ hai, chúng ta phải thả dây dài câu cá lớn.”
Ánh mắt nghi hoặc của Lục Viễn khiến Lưu Đại Tùng cảm thấy hưng phấn: “Trước hết nỗ lực không cần đền đáp, giúp bạn bè làm mọi thứ trong khả năng của ngươi.”
“Thời gian là kẻ thù lớn nhất thử thách tình bạn. Chỉ cần Tô tổng giữ được bình tĩnh, chúng ta sẽ không lãng phí thiện chí vào những chuyện vặt vãnh.”
“Đến lúc đó, mọi chuyện sẽ nước chảy thành sông.”