Lục Viễn gãi đầu: “Nhưng số tiền kia mới là quan trọng.”
“Không, tiền chỉ là môi giới.”
Lưu Đại Tùng nghiêm túc trả lời: “Có tiền cũng không làm được việc lớn, dù sao người làm được việc lớn đều giàu có. Những người này cho rằng ngươi đáng tin cậy và có thể tin cậy nên bọn hắn sẽ giúp ngươi giải quyết bất kỳ vấn đề nào ngươi yêu cầu.”
“Cho nên, chuyện lần này tập đoàn yêu cầu ta làm rất đơn giản.”
Lưu Đại Tùng thở phào một hơi: “Mấy năm qua, chúng ta bán ân tình quá nhiều, dẫn đến hiện tại rất nhiều người cảm thấy có lỗi khi không giúp được gì cho ta. Chỉ cần chỗ Trương Đồng không xảy ra vấn đề, hết thảy sẽ dựa theo suy nghĩ của chúng ta mà tiến hành.”
Dứt lời, Lưu Đại Tùng bấm điện thoại trước mặt Lục Viễn.
“Vụ trưởng Chương, mấy ngày nay ngươi có rảnh không? Ta muốn mời ngươi một bữa cơm.”
“Được thôi.”
Người ở đầu bên kia điện thoại rất vui vẻ đồng ý: “Mũi của ngươi thính thật. Hôm qua ta mới đòi được từ chỗ trưởng lão Bạch hai cân Đại Hồng Bào. Đến lúc đó ta chia cho ngươi một nửa.”
“Nhưng ta nói trước, ngươi không được phép cho người khác món đồ đó.”
Nhìn Lưu Đại Tùng trò chuyện vui vẻ trước mặt, Lục Viễn nheo mắt không nói gì.
Chương Nguyên Thành bộ Thông tin được xếp vào top ba nhân vật quyền lực nhất trong hệ thống tuyên truyền của Hạ quốc, nổi tiếng lạnh lùng và tàn nhẫn.
Lưu Đại Tùng xác thực khó lường…
…
Quý độc giả đang đọc bản dịch gốc tại Tiên Vực, quá trình dịch thuật do nhiều người phụ trách nội dung có thể cần hiệu chỉnh lại, mọi thiếu sót, sai lệch nội dung bên ngoài nền tảng Tiên Vực, chúng tôi không chịu trách nhiệm.
Làm thế nào để hạ bệ một ông chủ đã đạt đến cấp độ hai trong quan trường?
Nhiều người dân bình thường có thể cho rằng câu trả lời cho câu hỏi này rất đơn giản, không gì khác hơn là điều tra, xử lý tham nhũng.
Đây là câu trả lời được đại đa số mọi người đưa ra, thoạt nhìn có vẻ không có vấn đề gì, nhưng nếu thực sự nhìn vào lịch sử quan trường những năm 90, ngươi sẽ ngạc nhiên khi thấy rằng câu trả lời này thực chất là hoàn toàn sai.
Ít nhất 90% ông chủ mất việc không phải vì tham nhũng mà là vì bốn chữ gánh chịu trách nhiệm!
Thập niên 90 ở Hạ quốc là thời đại đầy cơ hội và hoang dã.
Mọi việc đều chưa có tiền lệ. Lấy phát triển kinh tế làm trọng tâm, điều này đã khiến các ông chủ trong chốn quan trường cố gắng vác đá qua sông trong nhiều vấn đề.
Mèo đen hay mèo trắng không quan trọng, con nào bắt được chuột thì là mèo tốt.
Câu nói này khiến tất cả các mô hình phát triển coi dữ liệu kinh tế là vua có thể hy sinh lợi ích của một số nhóm người dường như không phải là vấn đề lớn vào thời điểm đó. Nhưng một khi bị điều tra nghiêm túc, bọn hắn sẽ không thoát khỏi trách nhiệm.
Đây là lý do tại sao từ “đau từng cơn” được nhắc đến nhiều lần trong các văn kiện của Đảng ở thập niên 90.
Điều này là do thời thế, cũng là một con đường vòng phải đi.
Người bình thường có thể không hiểu được đạo lý này, nhưng Tô Trung Hòa lại hiểu, Cố Thanh Tùng cũng vậy.
Hai nhân vật quyền lực, long bàng hổ cứ Thiên Nam gần như nhất trí lên kế hoạch giáng một đòn chí mạng vào nhau kể từ thời điểm này.
Điểm khác biệt duy nhất là mục tiêu đầu tiên của Tô Trung Hòa là nhà họ Hoàng có nội tình cực kỳ bẩn thỉu.
Mục tiêu của Cố Thanh Tùng là thời gian đáng tự hào nhất của Tô Trung Hòa, cũng là nhược điểm của hắn trong thời gian nắm quyền.
Côn thành.
Tất cả những cuộc đối đầu ban đầu, chủ đề lẫn lộn đều là sự chuẩn bị cho đòn chí mạng sau khi xé toạc tấm bình phong che đậy trên người đối phương.
Những gì người bình thường coi là cơ hội chỉ là một kế hoạch đã được mưu đồ từ lâu bởi các đại nhân vật.
Thế giới này đủ phức tạp.
Mấy ngày nay, không ai biết Nhậm Thiết Quân bận rộn chuyện gì. Cửa văn phòng của hắn ở tổng bộ Lục Phiến Môn lúc nào cũng đóng.
Không chỉ hắn, ngay cả hai cấp dưới ưu tú là Lý Kiến Hỉ và Nghê Vĩnh cũng không thấy tung tích đâu.
Đây là điều mà Cố Thanh Tùng lo lắng nhất.
Những người này không thể vô cớ biến mất, nhưng vị trí quyền lực của hắn lại không thể nhúng tay hỏi đến. Cho nên mấy ngày nay Cố Thanh Tùng tập trung 60% lực chú ý vào tổng bộ Lục Phiến Môn.
Cho dù là vậy, hắn vẫn tính sai.
Bởi vì Nhậm Thiết Quân không có ở Thiên Đô mà ở đại bản doanh của nhà họ Hoàng, Hằng thành.
…
“Bắt người.”
Theo mệnh lệnh của Tô Trung Hòa trong điện thoại, Nhậm Thiết Quân đã ở Hằng thành một thời gian lập tức đứng dậy: “Ta cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.”
Cùng lúc đó, biểu hiện của mọi người trong phòng trở nên hưng phấn.
Chín người đều là thành viên trong hành động lần này của Nhậm Thiết Quân. Ngoại trừ thân tín của hắn trong Lục Phiến Môn còn có trưởng phòng phòng thứ 5 của hệ thống giám sát Lôi Duy Đông và Triệu Hổ Lâm cũng có mặt.
Cho đến nay, phòng thứ 5 trong hệ thống giám sát là một phòng bình thường nhất.
Từ trưởng phòng Lôi Duy Đông đến nhân viên Triệu Hổ Lâm rất ít khi tham gia những vụ án lớn.
“Muốn nghỉ hưu thì vào phòng số 5. Đi muộn về sớm, bọn hắn còn nhàn nhã đến mức có thể chơi mạt chược trong giờ làm việc!”
Không ít người trong hệ thống giám sát thậm chí còn nói đùa một câu như thế, có thể thấy được ngày thường phòng số 5 khiêm tốn đến cỡ nào.
Tất cả mọi người đã quên mất một việc.
Lần duy nhất Quý Hưng Thịnh thực hiện đòn tấn công sấm sét hơn mười năm trước, hắn đã sử dụng sức mạnh của phòng số 5 này.
Nói cách khác, phòng số 5 gần như không có cảm giác tồn tại trong mắt mọi người mới là thân tín thật sự của ông chủ Quý.
Bởi vì chuyện của Hậu Đại Khánh, Quý Hưng Thịnh biết mình đã không còn đường lui.
Khi Tô Trung Hòa cay độc trao cho Quý Hưng Thịnh sự tin tưởng lần cuối, Quý Hưng Thịnh đã thể hiện thái độ chân thật nhất của mình bằng cách cho đội ngũ thân tín nhất của mình tham gia.
Lần này hai người đã hoàn toàn buộc chặt vào nhau, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục.