Đi ra ngoài, lên xe.
Tiếng còi vang vọng khắp bầu trời đêm Hằng thành. Lúc này, người phụ trách Lục Phiến Môn và hệ thống giám sát Hằng thành mới nhận được một cuộc điện thoại bí mật từ tỉnh Thiên Nam.
“Không được phép đặt câu hỏi, toàn lực phối hợp bắt người với tổ công tác.”
Đây là nội dung duy nhất của cuộc gọi, giọng điệu kiên quyết.
Thế là, một cơn địa chấn lớn nhất trong lịch sử quan trường Hằng thành đã bắt đầu.
Chủ tịch ủy ban Hằng thành bị đánh thức bởi hàng loạt cuộc gọi báo cáo. Trong cơn hoảng loạn, hắn phát hiện địa bàn của mình đã đầy bão tố.
Tất cả các trục đường giao thông đều bị cảnh sát do Kỳ Đồng Ủy mang đến phong tỏa hoàn toàn. Hắn thậm chí còn không kịp mặc quần áo chỉnh tề đã lao đến, sau đó chỉ nghe được một câu như vầy.
“Để giữ vững kỷ luật đảng và pháp luật nhà nước, yêu cầu ngươi phối hợp công việc.”
Các đại nhân vật ở tỉnh mất đi vẻ hòa nhã thường ngày, đưa cho hắn một danh sách với giọng điệu lạnh lùng khác thường.
Dưới ánh đèn cảnh sát nhấp nháy, tên của một số hậu duệ trực hệ nhà họ Hoàng đã làm việc trong quan trường Hằng thành nhiều năm được liệt kê rõ ràng.
Khi Lý Kỷ Nhiên nhìn thấy danh sách, hắn thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cảm thấy kinh hãi, bởi vì những cái tên trong danh sách này đủ để quét sạch tất cả các phe phái địa phương đã cố thủ ở Hằng thành nhiều năm.
“Nhà họ Hoàng xong đời rồi sao?”
Đây là phản ứng đầu tiên của Lý Kỷ Nhiên. Hắn ý thức được thực lực của những người trong danh sách này. Nói trắng ra, những người này đã cùng nhau chống lại hắn kể từ khi hắn nhậm chức ở Hằng thành.
Những người này đã đấu tranh chống lại hắn trong nhiều năm, làm sao có thể đột nhiên xảy ra chuyện trong tình huống hắn không cách nào ra tay?
Có thể nói không còn nguyên nhân nào khác ngoài nhà họ Hoàng đã sụp đổ.
Rất nhanh, suy đoán của hắn đã được chứng thực.
Lần lượt các đại nhân vật phe phái địa phương ở Hằng thành bị đưa ra khỏi nhà. Lúc này, Lý Kỷ Nhiên mới phát hiện vụ án mà những người này có liên quan thực chất là vụ án tái cơ cấu của tập đoàn Lam Thiên tám năm trước.
Người phụ trách vụ tái cơ cấu lúc đó là Hoàng Mậu Nghiệp, hiện tại đang là gia chủ nhà họ Hoàng.
Ý không ở trong lời.
Hoạt động này quy mô lớn đến mức nửa tiếng sau, khi Cố Thanh Tùng nhận được tin tức chỉ nói một câu.
“Đêm dài hung ác, nhà họ Hoàng tiêu rồi.”
Nam nhân biết rất rõ Tô Trung Hòa không bao giờ tham gia vào một cuộc chiến lớn như vậy nếu không thu thập được bằng chứng chắc chắn. Những biện pháp quyết liệt như thế, đây nhất định là một vụ án lớn.
“Ngươi đến Thịnh Kinh báo cho Hoàng Mậu Nghiệp biết đi.”
Cố Thanh Tùng nhìn Cố Thanh Vân bên cạnh: “Bây giờ xem ai nhanh tay hơn, hoặc nhà họ Hoàng tiêu đời, hoặc Tô Trung Hòa từ chức.”
…
“Chó còn có quyền sủa mấy tiếng, con người sao có thể không có chỗ nói chuyện?”
Tại một cuộc họp báo được tổ chức đặc biệt, sau khi tuyên bố mình sẽ sáng tác kịch bản một lần nữa, Vương đại tác gia đột nhiên nói ra những lời này.
“Vì không được phép nói nên ta sẽ viết sách và quay phim. Dù sao ta cũng là nửa tên khốn, vừa có thể kiếm tiền vừa nói cho mọi người biết sự thật.”
“Chúng ta quen tên phóng viên bị chặt tay. Mặc dù ta cũng cho rằng hắn rác rưởi nhưng không nên đối xử với hắn bằng bạo lực hèn hạ như vậy.”
Từ nửa tên khốn đã khiến vụ án đả thương người hàng loạt số 618 do cục điều tra hình sự Thịnh Kinh phụ trách xuất hiện trước mặt mọi người.
Hầu như tất cả cư dân cũ của Thịnh Kinh đều là nửa chính trị gia.
Những lời bóng gió của Vương đại tác gia lập tức khiến cho tên tuổi của Tô Trung Hòa Thiên Nam trở nên nổi tiếng.
Tuy nhiên, trong những lời đồn đoán trên đường phố, Tô Trung Hòa nghiễm nhiên trở thành một nhân vật chuyên quyền độc đoán, coi Thiên Nam như khu vườn sau nhà mình.
…
“Chuyện của ba phóng viên có phải ngươi tìm người làm không?”
Cố Thanh Tùng nhìn Hoàng Mậu Nghiệp trước mặt: “Ngươi định dùng thủ đoạn này vu oan giá họa cho Tô Trung Hòa?”
Hiểu rõ ngươi nhất là kẻ địch của ngươi.
Câu nói này hiện tại là thích hợp nhất. Khi tin tức ba phóng viên ở Thịnh Kinh bị chặt tay lọt vào tai Cố Thanh Tùng, phản ứng đầu tiên của hắn là có người trong phe mình tự tiện ra quyết định.
Cố Thanh Tùng hiểu Tô Trung Hòa. Tô Trung Hòa không bao giờ sử dụng thủ đoạn giang hồ như thế, cũng không đáng phải dùng. Tình hình chung đang có lợi cho Tô Trung Hòa. Nếu làm như vậy, hắn chẳng khác nào được không bù mất.
“Không phải ta.”
Hoàng Mậu Nghiệp lắc đầu thật mạnh: “Bây giờ tất cả tinh lực của ta đều ở Hằng thành, nào có tâm tư đi làm mấy chuyện đó.”
“Không phải ngươi?”
Ánh mắt Cố Thanh Tùng mang theo sự hoài nghi: “Chúng ta là hai người duy nhất có năng lực cùng động cơ làm ra chuyện như vậy. Nếu ta không làm, ngươi cũng không làm, vậy còn có ai có thể làm chuyện như thế chứ?”
“Ta thật sự không làm mà.”
Hoàng Mậu Nghiệp thiếu chút nữa thề thốt khiến Cố Thanh Tùng cảm thấy khó hiểu.
“Chẳng lẽ phía phái Tô có người tùy ý chủ trương sao?”
Cố Thanh Tùng lắc đầu, không muốn truy cứu đến cùng. Bây giờ không quan trọng là ai ngu ngốc đã làm ra chuyện này, mà là Cố Thanh Tùng đã nhìn thấy hy vọng lật bàn ở Thịnh Kinh.
Tô Bình Nam đoán rất đúng.
Đối với hành động thừa dịp ngươi bệnh đòi mạng ngươi, Cố Thanh Tùng tuyệt đối bản lĩnh có thừa.
“Chuyện bên Hằng thành cứ tạm thời gác sang một bên.”
Cố Thanh Tùng đưa một bản bản thảo đã viết xong cho Hoàng Mậu Nghiệp: “Mặc kệ ngươi dùng cách nào, ta muốn bản thảo này xuất hiện trên tờ báo Mùa Hè Mới.”
“Bởi vì sợ tội ác của mình bị vạch trần nên dùng mọi thủ đoạn có thể?”
Hàng chữ đặc biệt đậm và đen này khiến ông chủ Hoàng lập tức nhăn mặt.
“Đăng trên báo Mùa Hè Mới? Ngươi có biết đăng nội dung như vầy khó lắm không?”
“Ta không nhắc đến cái tên nào, chỉ là minh chứng một số việc mà thôi. Bây giờ Thịnh Kinh đã làm ầm ĩ chuyện này, xét điều kiện hẳn không khó khăn như vậy.”
Ánh mắt sắc bén của Cố Thanh Tùng nhìn thẳng vào ông chủ Hoàng: “Đừng nói với ta lão gia tử nhà họ Hoàng các ngươi ngay cả việc này cũng làm không xong nhé.”