Ở Hạ quốc có một câu, khi thời vận đến, ngay cả đất trời cũng hợp lực giúp ngươi, nhưng một khi cơ hội đã đi qua, dù là bậc anh tài tới đâu cũng khó mà xoay sở.
Vào lúc 2 giờ sáng ngày 13 tháng Sáu, Lý lão đang nghỉ dưỡng tại viện dưỡng lão Đái Hà đột nhiên bị nhồi máu não, rơi vào hôn mê sâu.
Chỉ sáu tiếng sau khi Lý lão hôn mê, tờ báo chính thức lớn nhất Hạ quốc đã đăng một bài báo chỉ trích những cải cách của Côn thành.
Cuộc phản công của phái Cố chính thức thổi lên kèn lệnh.
Cuộc đấu tranh phức tạp và tàn khốc nhất trên thế giới là gì?
Đấu tranh trong quan trường.
Nhưng trong một trận chiến phức tạp như vậy, đôi khi sự cạnh tranh không phải so thủ đoạn mà là sống lâu hơn một ai đó. Khi muốn giành được chiến thắng lớn nhất, cách tốt nhất là sống sót lâu hơn đối thủ.
Càng lâu càng tốt.
Lý lão đã dành nửa cuộc đời trong quân đội, là người có thể hét ra lửa. Loại người như thế làm sao không có kẻ thù trong suốt cuộc đời mình? Nhưng mệnh của Lý lão quá cứng, cho nên hắn đã cười đến cuối cùng.
Hôm nay, lão nhân từng có nhiều cống hiến cho Hạ quốc cuối cùng cũng sắp kết thúc cuộc đời huy hoàng của mình. Các bác sĩ ở Thịnh Kinh vội vã chạy đến viện dưỡng lão Đái Hà. Tin tức bọn hắn đưa ra khiến nhiều người có suy nghĩ phức tạp trong lòng.
Mọi người đều biết ngày Lý tiên sinh cưỡi hạc về Tây phương, toàn bộ phe phái của hắn sẽ sụp đổ.
Không ai có đủ khả năng tiếp quản lá cờ của Lý lão. Một số người kế nhiệm ban đầu đang còn ở vị trí đại tướng biên cương, muốn tiến vào vị trí trung tâm còn cần thời gian.
“Nếu thêm hai năm nữa thì tốt, chắc chắn sẽ có một người chống đỡ nổi.”
Đây là một câu cảm khái của Lý Diệu Văn, minh họa chính xác tình hình hiện tại và khó khăn của phe phái.
…
Ngay khi có tin Lý lão bị bệnh nặng hôn mê, tờ nhật báo Thịnh Kinh đã xuất hiện trên đường phố.
Cố Thanh Tùng ở Thiên Nam vẫn luôn chờ đợi tin tức thở phào nhẹ nhõm.
Gặp gì biết nấy.
Ông chủ Cố biết tờ báo này xuất hiện ngoại trừ nhà họ Hoàng phát lực, còn nói rõ một điều.
Hướng gió bên trên đã thay đổi.
“Lão nhị, bảo đám người Trương Thiên Niên có thể hành động rồi.”
Cố Thanh Tùng gọi điện thoại cho Cố Thanh Vân: “Mấu chốt thành bại nằm trong tay hắn. Ngàn vạn lần phải để mắt đến hắn.”
“Ta hiểu rồi.”
Cố Thanh Vân cúp điện thoại.
…
Chỉ hai mươi phút sau khi cuộc điện thoại kết thúc, Trương Thiên Niên khi đó là phó phát ngôn viên của hội nghị hiệp thương chính trị nhân nhân Côn thành mang theo một xấp văn kiện thật dày bước vào tổng cục giám sát Hạ quốc.
“Ta muốn tố cáo ông chủ Tô Trung Hòa.”
Cấp bậc của Trương Thiên Niên giúp cho hắn có thể dễ dàng gặp giám đốc hệ thống giám sát. Sau khi đặt xấp văn kiện thật dày trước mặt đối phương, Trương Thiên Niên một hơi nói ra nội dung hắn muốn tố cáo.
“Trong nhiệm kỳ của mình ở Côn Thành, Tô Trung Hòa đã vượt đèn đỏ, phớt lờ tình hình hiện tại của Côn thành và pháp luật. Để nhanh chóng tăng số liệu GDP, hắn đã cưỡng chế phân chia một loạt dự án như xây dựng đường và di dời, dẫn đến hàng chục nghìn nông dân không có đất, thậm chí có nhiều người thiệt mạng vì việc xây đường.”
“Trong đơn tố cáo có chữ ký của nhân dân thị trấn cổ, cũng như phản hồi từ người dân ở năm quận Côn thành, những người chưa được tái định cư hợp lý sau khi bị phá dỡ. Ngoài ra còn có một bức thư máu do đồng chí Tăng Nhuận, lúc đó là cục trưởng cục Thương mại viết…”
Vị giám đốc tiếp đãi Trương Thiên Niên còn trẻ. Sau khi nghe Trương Thiên Niên thao thao bất tuyệt, biểu hiện của hắn không giống như phát hiện được một vụ án lớn, ngược lại gương mặt còn nhăn nhó.
Những điều này nghe có vẻ gây sốc nhưng với tư cách là nhân vật cấp giám đốc trong hệ thống giám sát, hắn thấy cũng nhiều.
Nói cách khác, đây chẳng phải vụ án lớn.
Không phải hệ thống giám sát bỏ qua những lời tố cáo của cấp dưới, mà bởi vì những thứ này chỉ là đặc điểm tất yếu của thời đại bây giờ.
Cải cách phải trả cái giá rất lớn.
Trong thời gian Tô Trung Hòa nắm quyền ở Côn thành, không chỉ Côn thành, bất kỳ nơi nào của Hạ quốc mà không có kinh nghiệm cải cách chứ. Một câu mò đá qua sông là cách tốt nhất để hình dung tình huống lúc đó. Đồng thời còn phải thừa nhận một điều.
Các chính sách của Hạ quốc không thể theo kịp những thay đổi nhanh chóng của thời đại.
Chính quyền các địa phương có thể nói là nghèo rớt mồng tơi.
Để kiếm tiền và phát triển nền kinh tế đã có rất nhiều sai lầm. Thậm chí nhiều hành vi phạm tội có thể nói là tầng tầng lớp lớp.
Phải thừa nhận Côn thành trong thời điểm Tô Trung Hòa quản lý đã từ một tỉnh lỵ có nền kinh tế xếp thứ hai đếm ngược một bước nhảy vọt trở thành tỉnh đứng đầu trong cả nước. Không có can đảm, không có bước tiến lớn, không vượt đèn đỏ thì không thể đạt được bước này.
Nơi nào mà không đau từng cơn chứ?
Thành bại luận anh hùng.
Côn thành đã nắm bắt cơ hội cải cách, có thể phát triển từ một nơi nghèo khó, thậm chí không thể trả lương cho lao động nông thôn thành một tỉnh có nền kinh tế khiến người khác hâm mộ. Tương tự, Tô Trung Hòa có tinh thần liều mạng cũng đã nắm lấy kỳ ngộ lần này.
Hàng loạt chức danh như người tiên phong cải cách, người đi đầu trong phát triển kinh tế đã mang đến cho hắn lệnh thuyên chuyển, từ đó thẳng đến mây xanh.
…
“Công tội không thể trộn lẫn được. Công là công, tội là tội. Ta vẫn giữ quan điểm này.”
Vị giám đốc đưa ra câu trả lời: “Ta đã tiếp nhận đơn tố cáo của ngươi, nhất định sẽ cho ngươi câu trả lời. Nhưng hiện tại ông chủ Tô đang là bí thư tỉnh Thiên Nam, ta cần phải báo cáo lại.”
“Ta không về. Lần này ta tố cáo hoàn toàn dựa theo điều lệ. Cho nên ta cần một câu trả lời chắc chắn.”
Trương Thiên Niên chỉ vào xấp văn kiện thật dày: “Các ngươi có thể xác minh thông tin này xem ta có bịa đặt hay không. Ta sẵn sàng chịu trách nhiệm về việc này.”