Một kẻ hiểu chuyện không thể chỉ biểu hiện ở vẻ bề ngoài, có thể hiểu được ý tứ sâu xa của ông chủ là điều mà mỗi thư ký bắt buộc phải có, những lời này vừa nói ra, mắt của Lý Kỳ Xương đã đỏ hoe.
Ông chủ Tô cho rằng mình có thể sẽ thua!
Bởi vì chỉ khi ông chủ Tô thua, việc hắn miễn cưỡng giành lấy chức vụ trưởng ban thư ký sẽ vì lí do thâm niên và tuổi tác mà không thể thực hiện.
Không thể thực hiện tự nhiên sẽ bị xếp xó đưa vào lãnh cung. Mọi thứ lại quay về điểm xuất phát.
“Ông chủ, ta còn đang hi vọng có thể tỏa sáng dưới tay ngươi.”
Lúc này Lý Kỳ Xương cũng không để ý đến kiêng kỵ nữa, hắn trực tiếp an ủi Tô Trung Hòa: “Ta còn muốn nắm quyền, muốn trong tương lai có đủ tư cách cùng ngồi họp với ngươi nữa.”
Hàm ý cũng sâu sắc không kém.
“Tới Lâm Hải đi, làm một chủ tịch huyện ở Lâm Hải.”
Tô Trung Hòa hiểu hàm ý trong lời nói của Lý Kỳ Xương, nhưng chỉ lắc đầu nói: “Ta quyết định rồi. Nhưng sau khi ngươi đi, hãy làm tốt việc của mình, đừng học theo Nhậm Thiết Quân. Có thời điểm khi mình đã lựa chọn làm quan thì đừng chỉ nghĩ đến chuyện làm giàu. Nếu làm quan mà có uy tín thì cả đời ăn không hết, ngủ cũng kê cao gối mà ngủ.”
“Nếu trung thực vững vàng thì làm việc gì cũng không sợ người khác để ý có đúng không?”
Câu cuối cùng này hắn tự nói nhỏ một mình, trên mặt của ông chủ Tô hiện lên vẻ u sầu mà Lý Kỳ Xương chưa bao giờ nhìn thấy. Rõ ràng thông tin từ Thịnh Kinh và việc Nhậm Thiết Quân đột nhiên ngã xuống đã giáng cho hắn một đòn mạnh.
Cuộc trò chuyện của hai người diễn ra trước một ngày Chung Tiểu Ngải đến Thiên Đô, ngoài bọn hắn ra, không ai biết về cuộc trò chuyện cực kỳ bí mật này.
Đương nhiên, ngoại trừ Cẩm Tú.
...
Sau khi Chung Tiểu Ngải đến Thiên Đô, Hậu Đại Khánh đã nói đùa Tô Trung Hòa phải bỏ ra rất nhiều tiền, việc này thực sự không phải là chuyện đùa.
Thứ nhất, lần gặp Chung Tiểu Ngải này, Tô Trung Hòa đã lựa chọn tiệc riêng, dựa theo tính cách của hắn, hắn chắc chắn sẽ bỏ tiền túi ra trả, tuyệt đối không làm phiền đến văn phòng tiếp tân Thiên Nam.
Cho dù là hắn đang diễn kịch tại thời điểm quan trọng này hay là hắn thực sự rất nguyên tắc, thì chắc chắn đây cũng là một sự thật không cần bàn cãi.
Thứ hai, nói ra có thể rất nhiều người không tin, Tô Trung Hòa thực sự không có nhiều tiền.
Một đôi giày da đã đi rất nhiều năm, một cây bút đã dùng mấy chục năm, thậm chí ngay cả trang phục đẹp nhất của hắn cũng chỉ là chiếc áo khoác vợ hắn mua cho vào sáu năm trước tại thời điểm ba tháng trước khi nàng mất, nghe đâu đó là hàng hiệu quốc tế gì đó.
Mà hắn vì cảm thấy nó có ảnh hưởng không tốt nên chỉ mặc một lần rồi không bao giờ mặc nữa. Chiếc áo khoác đó được cất trong tủ bị côn trùng ăn thủng lỗ chỗ ở khắp nơi.
À đúng rồi, còn có chiếc đồng hồ Hoa Mai Thượng Hải nổi tiếng một thời. Ngoài những thứ đó ra, toàn bộ tài sản của ông chủ Tô chưa đến mười nghìn tệ.
Sau khi vợ của Tô Trung Hòa qua đời, các con của hắn cũng có công việc và gia đình riêng. Tính tình nghiêm khắc, lạnh lùng, vô tình thường ngày của Tô Trung Hòa khiến các thế hệ trẻ trong gia đình không muốn gần gũi.
Hay nói theo cách khác, hắn rất cô đơn.
Thực ra khi làm đến vị trí này, tài sản đối với Tô Trung Hòa không còn ý nghĩa gì nữa.
Việc ăn uống, quần áo, nhà cửa, xe cộ, dưỡng lão, chữa bệnh… những chi phí mà người bình thường cần phải chi trả này, hắn không cần phải lo lắng suy nghĩ, vậy thì tiền nhiều để làm gì?
Vậy nên hắn đã dùng mức lương hàng tháng là hai nghìn một trăm sáu mươi tệ, mức lương mà người bình thường ở thời đại này coi là khá cao, để giúp đỡ ba sinh viên đại học nghèo.
Nhìn ở một phương diện nào đó, Tô Trung Hòa là một kẻ trong đầu chỉ có công việc.
…
Nhưng bữa tiệc này lại không được ăn một cách trọn vẹn.
Nguyên nhân rất đơn giản, Nhậm Thiết Quân đã tự sát. Hắn chết trong khách sạn nơi tổ điều tra đang giam giữ hắn, cái chết của hắn vô cùng kinh hoàng.
Nam nhân này đã kết thúc cuộc đời mình bằng cách dùng một sợi dây cao su và một cái túi nilon đựng rác để làm mình ngạt thở.
Tại sao nói là kinh hoàng?
Bởi vì trong toàn bộ quá trình, hai tay của Nhậm Thiết Quân không hề bị trói chặt. Hay nói theo cách khác, chỉ cần hắn muốn là hắn có thể tháo hoặc xé chiếc túi nilon đựng rác chất lượng kém trên đầu đó ra bất cứ lúc nào.
Việc này đi ngược lại bản năng sinh tồn của con người.
Cảm giác nghẹt thở vô cùng đau đớn, đặc biệt là trong tình trạng não bộ hoàn toàn tỉnh táo và cơ thể có khả năng cử động, vậy mà có thể khiến bản thân chết được thì thực sự rất khó.
Nhưng Nhậm Thiết Quân lại chịu được, điều này chứng tỏ việc hắn muốn chết mãnh liệt đến mức nào.
Bởi vì sự việc bất ngờ này mà Tô Trung Hòa chỉ đến gặp Chung Tiểu Ngải được một lúc.
“Đồng chí Hậu Đại Khánh đã phải chịu oan ức, ta xin lỗi các ngươi. Ta nhất trí với chủ trương điều chuyển đồng chí Hậu Đại Khánh, cũng ủng hộ sự lựa chọn của đồng chí Hậu Đại Khánh.”
Hai bên gặp nhau chỉ vỏn vẹn năm phút, nhưng đều tỏ ra cởi mở chân thành.
“Vốn dĩ ta định uống một ly rượu ngon với đồng chí Tiểu Chung, nhưng đành phải thất hứa rồi. Từ lâu đã nghe nói Tiểu Chung tửu lượng rất tốt.”
Tô Trung Hòa đã dành ra thời gian gặp vợ chồng Hậu Đại Khánh tại phòng riêng của Cẩm Tú Sơn Trang, giọng điệu rất chân thành điềm đạm...
“Đúng rồi, liên quan đến vụ điều tra lần này của đồng chí Hậu Đại Khánh, sở cảnh sát tỉnh chúng ta đã đạt được sự thống nhất, tuân thủ theo nguyên tắc không đủ chứng cứ không truy tố, nên sẽ không lưu vào hồ sơ.”
Thái độ của Tô Trung Hòa rất thân thiện.
Yêu cầu của phe ông chủ Cố và phe ông chủ Tô chẳng qua chỉ là muốn Hậu Đại Khánh thích gây rối rời khỏi Thiên Nam, vậy nên không khó đạt được sự đồng thuận này khi cả hai đều đã đạt được thứ mình muốn.
Dù sao bây giờ giữ lại một chút tình cảm, sau này gặp lại cũng dễ nhìn nhau.