“Cảm ơn sự sáng suốt của ông chủ Tô. Nhưng bữa tiệc này thực sự quá vội vàng, ta không phải nói ông chủ Tô không nể mặt, sớm như vậy đã đề nghị rút lui. Nhưng dù sao thủ tục cũng đã bàn giao xong, ở Thịnh Kinh ta còn có rất nhiều việc, ngươi cũng biết gần đây có động tĩnh lớn.”
Sau khi biết được vụ điều tra của Hậu Đại Khánh sẽ không bị ghi vào trong hồ sơ, Chung Tiểu Ngải tươi cười quyết định đáp lại thiện chí này.
“Rất bận sao? Nếu tiện thì ngươi có thể nói cho ta biết. Dù sao ta cũng là lão tiền bối, có thể cho ngươi một số lời khuyên.”
Tô Trung Hòa lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của Chung Tiểu Ngải. Hiện tại Lý lão đang hôn mê bất tỉnh, những người khác đều rất bận rộn, hắn đang rất muốn biết một vài chính sách của Thịnh Kinh.
Chung Tiểu Ngải cười nói: “Thế kỷ mới không khí mới, gần đây quốc gia có chủ trương bồi dưỡng cán bộ trẻ cấp cao. Có khả năng một số cán bộ khoảng bốn mươi tuổi sẽ được chọn điều động đến nhậm chức ở cơ sở.”
“Đại hội toàn quốc lần thứ mười sáu không còn xa.”
Lời nói của Chung Tiểu Ngải đột ngột dừng lại, còn biểu cảm của Tô Trung Hòa lại cực kỳ nghiêm túc.
“Ta không thể cùng ăn với các ngươi, nhưng chủ chi của bữa tiệc này ta vẫn phải làm.”
Trước tin tức có thể thay đổi toàn bộ cơ cấu quyền lực của Hạ quốc, Tô Trung Hòa rất nhanh đã bừng tỉnh tươi cười uống một ly rượu với hai người, sau đó nhanh chóng rời đi.
Phòng số chín, căn phòng yên tĩnh nhất cũng đắt nhất của Cẩm Tú Sơn Trang chìm vào im lặng.
Sau khi căn phòng chỉ còn lại hai vợ chồng, Hậu Đại Khánh có chút khó hiểu nhìn vợ của mình rồi nói: “Tin tức này là tuyệt mật đúng không, ngươi còn chưa nói với ta.”
“Nhậm Thiết Quân có thể sẵn sàng chết để cho Tô Trung Hòa tranh thủ thêm một chút thời gian, nhưng ông chủ Tô có thể đã không còn hy vọng lật ngược ván cờ. Hơn nữa những ông chủ Thiên Nam đó đã rất biết điều khi xóa bỏ đi vết nhơ của ngươi.”
Chung Tiểu Ngải không còn mang trạng thái của một thiếu nữ như ở trước mặt Tô Trung Hòa, khôi phục lại sự bình tĩnh của Chung tiểu thư Thịnh Kinh: “Vậy nên ta sẽ trả lại cho hắn một ân huệ.”
“Chỉ đáng tiếc là cho dù hắn biết trước thì cũng làm được gì chứ, sức khỏe của Lý lão thực sự không ổn rồi.”
Thấy Hậu Đại Khánh vẫn không hiểu, nữ nhân nâng ly rượu trắng lên, sau đó rất tự nhiên thay đổi chủ đề: “Nào, chúc mừng ngươi đã thoát khỏi vũng lầy, cạn ly!”
…
Chung Tiểu Ngải đã nói một câu rất đúng, cái chết của Nhậm Thiết Quân quả thực đã cho Tô Trung Hòa cơ hội để thở.
Nhược điểm lớn nhất của Tô Trung Hòa trong cuộc tranh đấu giữa hai phe Cố - Tô là thiếu nhân lực, hay nói cách khác. bởi vì thời gian hắn đến Thiên Nam quá ngắn nên ở rất nhiều bộ phận quan trọng không có thuộc hạ thực sự đáng tin cậy.
Nhậm Thiết Quân là trợ thủ duy nhất mà hắn mang theo lại xảy ra chuyện, khiến hắn cực kỳ bị động.
Nhậm Thiết Quân từ thời điểm mới vào nghề đã đi theo Tô Trung Hòa, bất luận là đi đến đâu, Nhậm Thiết Quân luôn có thể giúp Tô Trung Hòa nhanh chóng khống chế hoàn toàn hệ thống chính trị pháp luật, từ đó ông chủ Tô có thể nắm được con dao sắc bén nhất trong tay.
Ông chủ Tô thuận lợi thăng quan tiến chức, để đáp lại ông chủ Tô thưởng cho Nhậm Thiết Quân một chức vụ rất cao mà hắn không bao giờ dám mơ tới khi còn làm việc ở sở cảnh sát!
Mỗi khi ông chủ Tô đến một địa điểm mới, cho dù dùng thủ đoạn gì để kiểm soát tình hình địa phương, thì về bản chất chỉ có hai điều.
Thứ nhất, giữ ghế.
Thứ hai, kiểm soát hoàn toàn các cơ quan thực thi pháp luật.
Có hai điều này, cộng với thủ đoạn chính trị rất tinh vi của Tô Trung Hòa, hắn thường rất nhanh triển khai được khai cuộc thuận lợi.
Từ góc nhìn thượng đế, nếu như không có sự tác động bí mật của con rắn độc Cẩm Tú, việc Tô Trung Hòa hoàn toàn nắm được quyền kiểm soát cục diện ở Thiên Nam chỉ là vấn đề thời gian. Bất luận là Hoàng Mậu Nghiệp tầm thường hèn hạ hay là Cố Thanh Tùng cổ hủ u ám đều không phải là đối thủ của Tô Trung Hòa.
Tô Trung Hòa hiểu rất rõ mình mất đi Nhậm Thiết Quân sẽ có tác động lớn như thế nào, tương tự Nhậm Thiết Quân cũng hiểu sự việc của mình có thể mang đến cho ông chủ Tô những nguy hiểm tiềm tàng ảnh hưởng đến đại cục.
Nhậm Thiết Quân không phải kẻ ngốc, sau khi từ trong tình yêu mù quáng tỉnh lại, đầu óc của hắn cực kỳ sáng suốt. Hắn biết rất rõ lúc này cách tốt nhất để Tô Trung Hòa mở ra được kẽ hở là giành lại quyền kiểm soát cuộc thẩm vấn ông chủ Nghiêm và cả đám người ông chủ Lưu, nhưng Cố Thanh Tùng đã cực kỳ thông minh, tại thời điểm Tô Trung Hòa còn chưa quay lại Thiên Đô, hắn đã thay mặt chủ tịch tỉnh tổ chức một cuộc họp thường vụ để xác định ai là người phụ trách vụ án.
Mọi thứ đều phải tuân theo các quy tắc và quy định.
Cho dù Tô Trung Hòa là bí thư tỉnh cũng không thể lật lại quyết định của bảy thành viên thường vụ trong một cuộc họp chính thức mà Cố Như Trạch không mắc bất kỳ sai sót nào.
Làm thế nào để phá vỡ cục diện?
Đối mặt với ánh mắt của đám người Lý Kiến Hỉ, Nhậm Thiết Quân có cá tính mạnh mẽ đã chọn cách chết vô cùng tàn khốc để giúp ông chủ Tô một lần cuối cùng.
Có thể là vì cảm thấy hổ thẹn?
Có thể là để thực hiện câu nói đùa khi còn trẻ?
Không ai biết được.
...
Hai mươi lăm năm trước.
“Ta biết những lời này không phù hợp với thân phận của chúng ta, nhưng ta vẫn nói.”
Đây là những lời Tô Trung Hòa vừa mới nhậm chức bí thư xã nói trong cơn say, sau khi giúp đồn trưởng đồn cảnh sát xã làm sáng tỏ tội oan về việc phạm sai lầm lớn, suýt bị đuổi khỏi đồn cảnh sát.
“Mạng này là của ngươi, từ nay trở đi lão Tô ngươi chỉ đâu, Nhậm Thiết Quân ta sẽ đánh đó.”
“Đừng dùng những từ chủ nghĩa quân phiệt như vậy, chúng ta đều vì nhân dân phục vụ.”
Khi đó Tô Trung Hòa đã có chút men say thân mật vỗ nhẹ vai Nhậm Thiết Quân: “Làm tốt công việc của mình, nhưng phải nhớ kỹ hai điểm. Thứ nhất, phải xứng đáng với lương tâm của mình, thứ hai, không được tham lam.”