“Yên tâm.”
Nhậm Thiết Quân vỗ ngực, lộ ra khí phách anh hùng: “Ta biết ngươi là nhân vật lớn từ Thịnh Kinh xuống để lấy kinh nghiệm, nếu được đi theo ngươi nhất định sẽ thăng quan tiến chức rất nhanh. Nhưng ta bảo đảm sẽ không tham ô một xu, nhất định sẽ chăm chỉ làm việc.”
Tô Trung Hòa hào hoa phong nhã tràn đầy tự tin trên con đường sự nghiệp của mình mỉm cười nói: “Nếu ngươi tham ô thì sao?”
Hắn đã tìm hiểu kỹ Nhậm Thiết Quân nên biết rất rõ kẻ này chắc chắn thuộc loại nhân tài cực kỳ hiếm có, cũng không khách khí thể hiện sự vĩ đại của mình trước mặt người này: “Ta là người đề bạt trọng dụng ngươi, đến lúc đó chẳng phải ta cũng trở thành kẻ có tội sao.”
“Nam nhân nói được phải làm được.”
Nhậm Thiết Quân uống cạn một ly rượu trước mặt: “Nếu ta phạm sai lầm, như câu nói đó, ta sẽ dùng mạng sống của mình để trả lại cho ngươi.”
Hai mươi lăm năm sau, câu nói này đã được thực hiện.
Vì vậy những kẻ trong phe ông chủ Cố thực sự không thể hiểu được tại sao chỉ vì một chuyện nhỏ mà Nhậm Thiết Quân lại chọn một cách thảm khốc như vậy để kết liễu cuộc đời mình. Dù sao đến lúc này mọi chuyện đã được làm rõ.
Số tiền liên quan đến Nhậm Thiết Quân không hề lớn, số tiền đặt cọc mua nhà chỉ là tám mươi nghìn tệ. Con số này căn bản không đến mức phải chết.
Phe ông chủ Cố không hiểu, nhưng không có nghĩa là Tô Trung Hòa không hiểu.
Khoảnh khắc nhìn thấy thi thể của Nhậm Thiết Quân, Tô Trung Hòa chưa từng để lộ ra cảm xúc cá nhân khi ở Thiên Nam cuối cùng cũng không chịu được, mắt đỏ hoe.
…
Đưa dòng thời gian quay trở lại hiện tại.
Trong nhà xác của trụ sở cảnh sát, nhìn Nhậm Thiết Quân đã không còn chút sinh khí, vẻ mặt ông chủ Tô có chút u ám. Bất luận là Nhậm Thiết Quân đã phạm phải sai lầm gì, thì tình cảm gần hai mươi lăm năm giữa hai người vẫn không thể xóa nhòa.
“Đã có kết quả chưa?”
Ông chủ Tô đứng giữa đám người đang vây quanh nhìn pháp y phụ trách khám nghiệm tử thi, có thể là ảo giác, nhưng rất nhiều người đều cảm thấy giọng nói của Tô Trung Hòa hơi run.
“Chắc chắn là tự sát.”
Có thể đây là lần đầu tiên bác sĩ pháp y lão Tần tiếp xúc với một quan chức địa phương cấp bậc cao như vậy, hắn ít nhiều có chút căng thẳng, giọng điệu không mấy trôi chảy: “Trên người ông chủ Nhậm không có bất cứ vết thương nào khác, điều quan trọng nhất là tay của hắn.”
Dưới cái nhìn sắc lạnh của Tô Trung Hòa, lão Tần cầm lấy đôi bàn tay lạnh lẽo cứng ngắc của Nhậm Thiết Quân giơ lên trước mặt mọi người. Có thể nhìn thấy rõ một vài vết xước sâu đến tận xương ở trong lòng bàn tay.
“Điểm đáng nghi nhất là vết thương trong lòng bàn tay, nhưng ta có thể đảm bảo vết thương đó là do ông chủ Nhậm gây ra.”
Trên mặt lão Tần lộ vẻ không thể tin được: “Thi thể khi mới được đưa đến không bị đông cứng, nhưng ta vẫn tốn rất nhiều công sức để duỗi các ngón tay của hắn ra. Hắn tự làm mình bị thương khi đang phải chịu đựng cơn đau ngạt thở. Móng tay của hắn ăn sâu vào trong da thịt. Ta không lý giải được tại sao hắn lại có thể chịu đựng được cơn đau dữ dội như vậy, thực sự không thể tưởng tượng nổi.”
Lão Tần đã làm bác sĩ pháp y trong rất nhiều năm, liên tục dùng từ không thể tưởng tượng được để bày tỏ sự bàng hoàng của mình.
“Nguyên nhân cái chết đã được làm rõ. Ông chủ Tô, chúng ta ra ngoài thôi.”
Quý Xương Minh đứng bên phải Tô Trung Hòa nói khẽ.
“Cho dù là tự sát thì tổ giám sát số ba các ngươi vẫn phải chịu trách nhiệm. Toàn bộ tổ ba sẽ bị đình chỉ để điều tra, công việc liên quan đến ông chủ Nghiêm và ông chủ Lưu cũng bị tạm hoãn.”
Tô Trung Hòa thoát khỏi sự bi thương, lập tức triển khai sự phản công của mình!
…
Đã từng có một bài đăng nổi tiếng trên một diễn đàn bình luận về bối cảnh giang hồ Hạ quốc những năm chín mươi.
Đây không phải là một thời đại hoàn hảo, giang hồ trong thời đại này đầy rẫy sự hoang dã và bạo lực. Nhưng cũng không thể phủ nhận một điều, giang hồ sau những năm chín mươi không còn kiểu nghĩa khí đáng tin nữa.
Tuyết trước cửa nhà ai thì nhà đó quét, không ai rảnh quan tâm đến sương giá trên gạch ngói nhà người khác, điều này đã trở thành chủ đề của giang hồ.
Không có kẻ nào sẵn sàng chết vì người khác, chỉ có sự thờ ơ lạnh nhạt, chỉ bàn lợi ích không nói tình cảm. Bao gồm toàn bộ xã hội, dường như mọi người ngày càng trở nên vô tình. Thậm chí làm được bốn từ “ngươi đừng hại ta” đã là một người anh em tốt rồi. Cái gì mà đi lên núi đao, cái gì mà đi xuống biển lửa, những từ này chẳng qua chỉ là những từ trong tưởng tượng mà thôi.
Mặc dù trên KTV và khắp đường lớn ngõ nhỏ tràn ngập những bài hát ca ngợi tình nghĩa anh em, nhưng thực sự có bao nhiêu người vì anh em mà chết?
Trong câu cuối cùng của bài đăng này, người đăng đã viết một câu rất khó hiểu:
Thực ra ở đâu có người sống ở đó có giang hồ, bao gồm cả giới quan chức.
...
Sau khi Tô Trung Hòa tiếp nhận quyền xét xử những vụ án này từ tổ ba mà không đổ chút máu nào, hắn đã gặp một nhân viên của hệ thống giám sát trong văn phòng của Quý Xương Minh, kẻ đã gặp Nhậm Thiết Quân lần cuối.
Một thanh niên tên là Kiều Ngọc Bình.
“Không cần căng thẳng, đã xác nhận được Nhậm Thiết Quân tự sát.”
Nhìn thanh niên căng thẳng đến mức toàn thân run rẩy, Tô Trung Hòa không hề tức giận. Ngược lại hắn nhẹ giọng trấn an cảm xúc của đối phương, đợi thanh niên hoàn toàn bình tĩnh lại mới tiếp tục hỏi.
“Ngươi là người cuối cùng gặp hắn, có phải hắn đã nói vài lời với ngươi?”
Giọng điệu của Tô Trung Hòa rất bình tĩnh: “Ta muốn biết các ngươi đã nói những gì.”
“Hắn hỏi về quá trình thẩm vấn của người dẫn chương trình họ Tần. Bởi vì hắn đã thừa nhận hết tội, nên chúng ta không cần phải che giấu.”
Cơ thể Kiều Ngọc Bình không run nữa, nhưng giọng điệu vẫn có chút lắp bắp: “Ta thề là ta không dùng bất cứ từ ngữ nào chọc tức ông chủ Nhậm, hơn nữa ta cũng dựa theo các quy định mà thành thật trả lời.”