“Ngươi đã nói gì?”
Tô Trung Hòa châm một điếu thuốc.
“Người dẫn chương trình họ Tần không thừa nhận hai người họ phạm tội đa thê, hơn nữa dưới sức ép lớn nàng vẫn không khai ra bất cứ điều gì về nguồn gốc của khối tài sản.”
Kiều Ngọc Bình trả lời.
“Nhậm Thiết Quân còn nói cái gì nữa?”
Tô Trung Hòa không lộ ra chút biểu cảm gì, giọng điệu vẫn bình tĩnh.
“Hắn nhìn chằm chằm vào ta, biểu cảm do dự đấu tranh, cuối cùng hắn nói một câu mà ta nghe không hiểu.”
Kiều Ngọc Bình đọc lại nguyên văn câu nói đó: “Hãy tha cho nàng, ta đã thực hiện lời hứa của mình, nên hãy tha cho nàng.”
Quý Xương Minh ở một bên nheo mắt lại, bởi vì hắn nhìn thấy cánh tay đang kẹp điếu thuốc của Tô Trung Hòa khẽ run lên khi Kiều Ngọc Bình nói ra hai từ “lời hứa”.
...
“Người dẫn chương trình họ Tần gì đó thì trả lại đồ, sau đó xử lý như không hề biết đến chuyện đó. Những chuyện khác không cần truy cứu nữa. Chỉ là một nhân vật nhỏ không liên quan đến đại cục.”
Trong văn phòng chỉ còn lại Tô Trung Hòa và Quý Xương Minh, ông chủ Tô nhẹ nhàng nói: “Điều quan trọng là Nhậm Thiết Quân đã chết rồi, ta không muốn làm to chuyện khiến người khác lại chỉ chỏ vào xương cốt của hắn. Chuyện này cứ làm như vậy đi.”
Quý Xương Minh gật đầu: “Ta hiểu rồi, chỉ là người dẫn chương trình mà thôi, bên phía ông chủ Cố cũng không thể nói được gì.”
“Vậy thì cứ làm như vậy đi.”
Tô Trung Hòa mệt mỏi đứng dậy: “Các nhiệm vụ mà tổ hai tổ ba phụ trách sẽ do ngươi đảm nhiệm, ta sẽ trực tiếp chỉ huy!”
Nam nhân nhìn bầu trời tối tăm không trăng: “Điều tra triệt để, tuyệt đối không nhân nhượng!”
Hiện tại Tô Trung Hòa có dự cảm đây là cơ hội cuối cùng để hắn lật ngược thế cờ!
Lý lão bệnh nặng, cấp trên đang cải tổ lại cơ cấu, bản thân lại có tin xấu, không muốn bản thân trở thành vật hi sinh thì phải nhe răng nanh khiến bất cứ kẻ nào cũng phải sợ hãi!
...
Quý độc giả đang đọc bản dịch gốc tại Tiên Vực, quá trình dịch thuật do nhiều người phụ trách nội dung có thể cần hiệu chỉnh lại, mọi thiếu sót, sai lệch nội dung bên ngoài nền tảng Tiên Vực, chúng tôi không chịu trách nhiệm.
Giữa các quan chức cấp cao tại Thiên Nam đã xảy ra vấn đề gì Tần Khanh không biết, cũng không muốn biết.
Hiện tại điều duy nhất nàng chắc chắn là nàng sắp phải rời khỏi Thiên Đô.
Tất cả giống như là một giấc mơ.
Từ sau khi nhận được cuộc gọi của Bảo Bảo tỷ, nàng tình cờ quen biết Hồng tỷ, sau đó bất ngờ được bổ nhiệm đến đài truyền hình Thiên Đô.
Tất cả đều rất mơ hồ, bản thân cứ như một con rối bị điều khiển, rồi tình cờ gặp được Nhậm Thiết Quân, rồi Nhậm Thiết Quân lại chết một cách khó hiểu.
Tất cả cứ như một giấc mơ.
Một cơn ác mộng.
Trong cơn ác mộng này, cô gái thậm chí còn không biết ai là nhân vật chính, kịch bản cụ thể như thế nào!
Bây giờ từ trong giấc mơ cuối cùng cũng tỉnh lại.
Đài truyền hình đã đơn phương chấm dứt hợp đồng với nàng.
Không chỉ dừng lại ở đó, các bộ phận liên quan lấy đi những món đồ và ngôi nhà của Nhậm Thiết Quân tặng cho nàng rồi rời đi mà không nói gì. Không đề cập gì đến cuộc điều tra, cũng không truy cứu trách nhiệm của nàng.
Chỉ trong một đêm nàng đã quay trở lại điểm xuất phát, trở thành một kẻ không có gì trong tay.
Điện thoại reo lên.
“Phía trước có một chiếc taxi A35521, lên xe đi.”
Hồng tỷ đáng sợ một lần nữa lại xuất hiện trong cuộc đời Tần Khanh: “Chúng ta không ngờ Nhậm Thiết Quân lại tự sát, nhưng cũng chúc mừng ngươi, lần xuất hiện đầu tiên của ngươi đã rất thành công.”
“Đừng lo lắng, ngươi sẽ nhận được mọi thứ mà ngươi xứng đáng.”
Sau khi cúp điện thoại, cô gái bàng hoàng lên xe taxi, tài xế thậm chí không hề quay đầu lại đã trực tiếp khởi động xe.
…
Hai mươi phút sau, xe dừng lại trước một nhà kho bỏ hoang ở ngoại ô phía Nam Thiên Đô. Mà Hồng tỷ mặc một chiếc váy màu đen đứng ở khoảng trống phía trước lặng lẽ chờ đợi cô gái đến.
“Mọi thứ ngươi xứng đáng được nhận đều ở trong đó.”
Hồng tỷ mỉm cười, chỉ vào một chiếc vali lớn màu đen trên mặt đất: “Có muốn mở ra xem không.”
Phục tùng mệnh lệnh của Hồng tỷ đã khắc sâu vào tận xương tủy của Tần Khanh, nàng chậm rãi bước tới, ngoan ngoãn mở chiếc va li mà nàng không nhấc nổi.
Lập tức cô gái phải nín thở.
Những chồng tiền giấy chất đống bên trong, mùi mực theo gió tỏa ra khắp nơi.
“Tất cả đều là của ngươi, nhưng trước khi lấy được nó ngươi cần phải làm một việc.”
Hồng tỷ tránh sang một bên, sau lưng nàng là những tập tiền âm phủ và bức di ảnh của Nhậm Thiết Quân, khiến cho Tần Khanh phải cắn môi vì kinh ngạc.
“Khi bước vào nghề này phải rũ bỏ hết phong trần. Không muốn ngươi là kẻ trọng tình cảm, nhưng vẫn phải giữ lại một chút lương thiện.”
Biểu cảm của Hồng tỷ khi nói ra lời này có chút thê lương khó tả: “Ngươi thật may mắn khi gặp được một nam nhân có tình có nghĩa. Ông chủ Nhậm đến lúc chết vẫn bảo vệ cho sự an toàn của ngươi, chính vì vậy ngươi cũng nên nói lời từ biệt cuối cùng với hắn."
Có thể là nghĩ đến cuộc đời của bản thân mình, Hồng tỷ cúi người quỳ xuống, nhặt một xấp tiền âm phủ từ từ châm lửa, ngọn lửa đỏ và làn khói xanh bốc lên từ trong tay nữ nhân.
“Có những người cả đời cũng không gặp được.”
Hồng tỷ lẩm bẩm một mình.
“Từ giờ trở đi hãy nhớ rằng làm nghề này là đang lăn lộn trong vũng lầy, phải cố gắng sống sót trong kẽ hở của bóng tối.”
Hồng tỷ phủi tay đứng dậy: “Trước mắt sẽ sắp xếp cho ngươi tới phía Nam, nếu ngươi muốn cầu tiền tài thì sau này chúng ta sẽ cùng nhau hợp tác vui vẻ.”
Nữ nhân quay người đi thẳng không ngoảnh đầu lại. Một lúc lâu sau, phía sau Hồng tỷ mới truyền đến một tiếng khóc rất khẽ, cùng lúc đó làn khói đen bốc lên từ một lượng lớn tiền âm phủ dần dần tan theo gió.
Tần Khanh lau nước mắt, nhìn di ảnh của Nhậm Thiết Quân từ từ bị ngọn lửa nuốt chửng, sau đó đứng dậy, chật vật ôm chiếc vali lớn đuổi theo bóng hình của Hồng tỷ.
Nàng không dọn dẹp hiện trường, bởi vì nàng biết khi có một cơn gió mạnh thổi qua, mọi thứ ở đây sẽ biến mất không để lại dấu vết…