"Thứ tư, hi sinh một phần tài nguyên du lịch để phát triển ngành công nghiệp điện gió. Theo tiến trình công nghiệp hóa của Hạ quốc tăng trưởng, vấn đề điện lực là một rào cản khó vượt qua. Lên kế hoạch sớm thì có thể làm ra cống hiến cho Hạ quốc, cũng có lợi cho việc thu hút đầu tư của chúng ta."
"Ủy ban đã đưa ra ưu đãi về thuế, nhưng bất kỳ một nhà máy nào cũng cần hạn mức dùng điện nhiều và rẻ. Đây mới là ưu thế thật sự của chúng ta."
Lần này Tô Trung Hòa nói xong, mọi người không nhìn Cố Thanh Tùng nữa mà tự giác vỗ tay.
Đáng tiếc là Tô Bình Nam không ở đây, nếu không nam nhân có ký ức ở thời không kia sẽ vỗ tay đôm đốp, không còn vẻ bình tĩnh và âm u như ngày thường.
Bởi vì trong tương lai, những kế hoạch này của Tô Trung Hòa hoàn toàn được kiểm chứng!
Việc kinh doanh nhỏ lẻ ở Nghĩa Ô tỉnh Chiết, ngành công nghiệp tỉnh Đông Sơn khởi bước, và lịch sử phát triển của Thiên Nam sau này là Hải Châu đều chứng minh tầm nhìn của Tô Trung Hòa trác tuyệt cỡ nào!
"Hi vọng Thiên Đô trong tương lai sẽ tốt hơn."
Tô Trung Hòa mỉm cười, đứng dậy khom lưng trước mọi người: "Chỉ mong các vị nghe lọt tai đôi điều, như vậy xem như Tô Trung Hòa ta không đến vô ích."
Lặng ngắt như tờ.
Tô Trung Hòa đứng thẳng dậy, do dự chốc lát, môi mấp máy nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, thậm chí không nói ra hai chữ "tan họp".
Trong mắt những người ở đây, bóng lưng không còn thẳng tắp của Tô Trung Hòa hơi còng xuống, hắn ra khỏi phòng họp không ngoảnh đầu.
Tô Trung Hòa hạ màn.
Không có ai biết Thiên Nam đã bỏ lỡ những gì. Có đôi khi thế giới tàn khốc như vậy đấy, bên đúng nguyên tắc chưa chắc thắng lợi.
Ngược lại cũng thế...
…
Đời người ấm lạnh, không thì đã chẳng có câu "lòng ta hướng trăng sáng, trăng sáng hướng rạch nào".
Tình huống của Tô Trung Hòa là như thế.
Hắn nói ra hết kế hoạch mà mình dốc hết tâm huyết nghĩ ra, chẳng qua chỉ muốn để lại một mồi lửa. Nói thật lòng, hắn không hề có lòng riêng.
Mặc dù lúc đó những người có mặt đều đứng dậy vỗ tay hoan hô, nhưng sau khi bóng lưng tiêu điều kia biến mất, sự việc hoàn toàn thay đổi.
"Cuộc họp hôm nay chỉ cần ghi lại một câu là được. Ông chủ Tô nhấn mạnh tầm quan trọng của sự phát triển kinh tế Thiên Nam, hội nghị tiến hành rất thuận lợi."
Cố Thanh Tùng hờ hững nói với các thành viên của ban thư ký: "Tâm trạng của ông chủ Tô không được tốt, người đi không thể trà lạnh. Có mấy lời hắn nói không thỏa đáng, nhưng chúng ta vẫn nên che giấu giúp hắn."
Mấy nhân viên nhỏ ngơ ngác gật đầu.
"Mọi người tan họp đi, tổ chức sẽ nhanh chóng có sắp xếp mới. Hiện tại việc chúng ta phải làm là đảm bảo công việc trong tay không bị mất kiểm soát."
Cố Thanh Tùng chậm rãi đậy nắp tách trà lại, đổi vai hết sức tự nhiên.
Làm sao hắn lại không biết giá trị của những lời Tô Trung Hòa đã nói kia chứ, nhưng nếu lưu lại văn bản mà có người dựa theo phương châm của Tô Trung Hòa làm nên thành tích. Tuyệt đối không để cho kẻ địch có cơ hội tro tàn lại cháy là bản năng của loại người như Cố Thanh Tùng.
Cố Thanh Tùng còn chưa nói xong, Hoàng Mậu Nghiệp đã dẫn đầu vỗ tay. Tiếp đó, tất cả mọi người đều đứng dậy dùng tiếng vỗ tay nhiệt liệt hưởng ứng. Mấy phút sau, mọi người mới lần lượt rời đi.
…
"Ông chủ Cố, nói vài câu nhé!"
Cố Thanh Tùng đang định rời đi thì bị Quý Xương Minh chờ ở cửa gọi lại.
"Chuyện gì vậy?"
Vẻ mặt Cố Thanh Tùng bình tĩnh, không nhìn ra vui buồn.
"Dạo này tim ta không khỏe, hơi tí lại hoa mắt chóng mặt, xem ra bộ xương này không cho phép ta tiếp tục làm việc nữa."
Quý Xương Minh luôn là người thông minh, hắn biết đạo lý đại thế đã mất thì nên bo bo giữ mình. Sau khi đưa ra yêu cầu yên ổn nghỉ hưu, Quý Xương Minh cũng đưa ra điều kiện của mình.
"Theo quy tắc, ta muốn nghỉ hưu thì có quyền chọn người nối nghiệp thích hợp đúng không? Hiện tại trong hệ thống có mấy thanh niên trẻ khiến ta do dự nên tiến cử ai, ông chủ Cố cảm thấy đồng chí nào có thể đảm nhiệm được?"
Cố Thanh Tùng đứng thẳng lưng, trên gương mặt bình tĩnh nở nụ cười.
"Quý cáo già à, bao năm qua ngươi không thay đổi chút nào..."
Hiển nhiên Cố Thanh Tùng rất hài lòng với điều kiện mà Quý Xương Minh đưa ra, hắn dùng xưng hô hai mươi năm trước giữa hai người để bày tỏ thái độ của mình.
"Chê thanh niên trẻ? Vậy tổng giám sát trưởng thành phố Hải Châu là Chương Thiên Nhiên lớn tuổi hơn một chút, chắc hẳn làm việc chững chạc hơn."
Sau đó, Cố Thanh Tùng cười ha ha: "Nhưng việc đề cử nhân sự của hệ thống giám sát vẫn do chính ngươi quyết định, ta chỉ nói lung tung mà thôi, cứ xem như nói đùa nhé, tuyệt đối đừng coi là thật."
"Được được được, ông chủ Cố vẫn thận trọng từ lời nói đến việc làm."
Quý Xương Minh mỉm cười đáp lời: "Vậy thì dứt khoát coi như ta chưa hỏi gì, ngươi cũng chưa nói gì."
Giao dịch chân chính luôn đạt thành trong lúc lơ đãng.
…
"Ngươi đang làm gì vậy?"
Đêm khuya, trong phòng làm việc, Cố Thanh Tùng đã vùi đầu viết suốt hai tiếng rưỡi, trong phòng làm việc yên tĩnh chỉ có tiếng ngòi bút lạo xạo.
Cố Thanh Tùng đã đợi rất lâu không nhịn được tò mò hỏi.
"Ta đang ghi lại lời phát biểu của Tô Trung Hòa trong cuộc họp ngày hôm nay."
Cuối cùng Cố Thanh Tùng cũng viết xong chữ cuối cùng. Hắn đặt bút xuống, kìm lòng không đậu cảm thán một câu: "Ông chủ Tô có thể đi đến bước này, được Lý lão coi trọng như vậy, quả thật hắn rất tài giỏi."
"Vậy tại sao không lưu lại ghi chép nội dung cuộc họp, đỡ phải phí công như thế."
Cố Thanh Vân không có tư cách tham dự cuộc họp, nhưng không có nghĩa là nội dung cuộc họp ngày hôm nay qua mắt được hắn. Vì vậy Cố Thanh Vân cũng biết chuyện mọi lời nói của Tô Trung Hòa ngày hôm nay đều không được ghi lại.