"Không được cho kẻ địch bất kỳ một cơ hội trở mình nào dù là nhỏ nhất."
Cố Thanh Tùng hoạt động cánh tay mỏi nhừ vì cầm bút thời gian dài: "Nhưng điều đó không có nghĩa là trong tương lai chúng ta không thể mượn dùng những ý tưởng này của Tô Trung Hòa."
Cố Thanh Tùng nói: "Sau khi chính thức lên làm tuần phủ, ta nhất định phải đích thân quản lý dự án điện gió. Tô Trung Hòa nói rất đúng, nếu làm tốt dự án này thì tiềm năng vô hạn."
"Mấy cái khác thì sao?"
Cố Thanh Vân hỏi.
"Không được, mấy cái khác đều phát sinh xung đột với tập đoàn Cẩm Tú." Đột nhiên Cố Thanh Tùng ngừng nói, trong đầu chợt nảy ra một suy đoán mà hắn không tin tưởng lắm.
Tô Trung Hòa rời khỏi Thiên Nam, người được lợi nhất là ai?
Không phải Cố Thanh Tùng hắn, cũng không phải Hoàng Mậu Nghiệp, mà là tập đoàn Cẩm Tú sẽ chịu tổn thất nặng nề trong kế hoạch của Tô Trung Hòa. Thì ra là Tiểu Hồng Bào Tô Bình Nam!
"Ngươi có cảm thấy vụ việc phóng viên Thịnh Kinh là do Nhậm Thiết Quân tìm người làm không? Ta cảm thấy với phẩm hạnh và trí tuệ của Tô Trung Hòa, hắn sẽ không làm chuyện này."
"Ta muốn hỏi trực giác đầu tiên của ngươi."
Cố Thanh Tùng bỗng chuyển đề tài, giọng điệu trở nên nghiêm túc khiến Cố Thanh Vân hơi kinh ngạc.
"Ngay cả Lý Kiến Hỉ cũng giết Như Trạch vì Nhậm Thiết Quân mà, rất có khả năng."
Cố Thanh Vân không quá chắc chắn: "Chắc là bọn hắn tự ý hành động để lấy lòng. Không thì còn ai vào đây?"
"Nhà họ Hoàng á?"
Vẻ mặt Cố Thanh Vân có vẻ khinh thường: "Mấy người Hoàng Mậu Nghiệp không tìm được người chuyên nghiệp như vậy đâu, đám giang hồ bọn hắn có thể dùng toàn là lũ vô dụng."
"Lý Kiến Hỉ giết Như Trạch rồi tự sát, người khác không biết câu nói cuối cùng của hắn, ngươi còn không biết ư?"
Cố Thanh Tùng híp mắt: "Nhậm Thiết Quân muốn hắn không vi phạm pháp luật, cho nên hắn đền mạng vì vi phạm giao ước. Quá trình mấy phóng viên bị chặt tay nhanh đến mức khiến người ta khó tin, cũng quá chuyên nghiệp rồi đó."
"Cảnh sát Thịnh Kinh, nhất là sở cảnh sát khu Đông tập trung các cảnh sát tinh anh của nửa Hạ quốc, vậy mà bọn hắn không tìm ra bất kỳ một dấu vết gì."
"Hung thủ giống như đột nhiên bốc hơi khỏi thế gian."
Đôi mắt sắc bén của Cố Thanh Tùng nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Vân: "Ngươi nói xem ở Thiên Nam, ai có thể làm được?"
"Chỉ có một người làm được, Tiểu Hồng Bào Tô Bình Nam."
Lần này Cố Thanh Vân thốt ra không chút do dự, sau đó mặt hắn biến sắc.
"Ý ngươi là Tiểu Hồng Bào can thiệp? Hắn muốn làm gì? Có phải hắn nhằm vào nhà họ Cố không? Tô Bình Nam cực kỳ bất mãn với chúng ta trong chuyện Quách Quang Diệu."
Cố Thanh Vân nói năng lộn xộn, liên tiếp đặt câu hỏi, vẻ mặt hoảng loạn cho thấy hiện tại hắn đang cực kỳ sợ hãi.
"Trong lòng ngươi, Tô Bình Nam còn đáng sợ hơn thái thú Tô Trung Hòa à?"
Biểu cảm của em trai khiến Cố Thanh Tùng hơi khó tin. Dù sao hắn hoạt động trong giới chính trị nhiều năm, tư tưởng "quan là nhất" rất nặng, nhìn thế nào thì Tô Trung Hòa cũng đáng sợ hơn Tô Bình Nam nhiều.
Sao em trai lại hoàn toàn trái ngược thế?
Phải biết rằng trong cuộc chiến Cố - Tô, Cố Thanh Vân đã mang đến cho Cố Thanh Tùng niềm vui bất ngờ, Cố Thanh Vân chỉ biết hưởng thụ và kiếm tiền trong mắt hắn lúc trước đã hoàn toàn trưởng thành.
Không chỉ không lùi bước khi đối mặt với Tô Trung Hòa, mà còn làm những việc được giao một cách cay độc và cẩn thận, khiến Cố Thanh Tùng rất vui.
"Tô Bình Nam đáng sợ hơn Tô Trung Hòa nhiều."
Cố Thanh Vân rất nghiêm túc đưa ra lời đề nghị của mình: "Người này quá ác, nếu ngươi mâu thuẫn với hắn, tên to gan liều lĩnh này có thể làm bất cứ chuyện gì!"
"Không cần sợ như vậy, ta chỉ muốn hỏi tính khả thi của việc Cẩm Tú nhúng tay, chứ không muốn làm kẻ địch của Cẩm Tú."
Cố Thanh Tùng xua tay: "Tô Trung Hòa muốn động vào địa bàn của Cẩm Tú, còn chúng ta thì không. Vì vậy hiện tại Tô Bình Nam và nhà họ Cố ta không có bất kỳ mâu thuẫn gì."
Tuy không biết tại sao em trai mình lại sợ đến vậy, song Cố Thanh Tùng vẫn giải thích.
"Nhưng bây giờ ta càng nghĩ càng thấy có điểm bất thường."
Cố Thanh Tùng tiếp tục nói: "Liệu vụ việc mấy phóng viên có phải Tô Bình Nam làm hay không, dù sao chuyện này cũng rất bất lợi cho Tô Trung Hòa. Mà ta mới phát hiện ra người được lợi nhất trong việc đánh đuổi Tô Trung Hòa chính là tập đoàn Cẩm Tú!"
"Nếu thật sự là Cẩm Tú nhúng tay thì chúng ta phải làm thế nào?"
Mặc dù Cố Thanh Vân cực kỳ sợ hãi Tô Bình Nam, nhưng hắn vẫn đứng ở góc độ gia tộc đưa ra lựa chọn như năm xưa.
"Thịnh Kinh không tìm thấy chứng cứ, chúng ta cũng chỉ suy đoán mà thôi."
Cố Thanh Tùng nhíu mày. Ông chủ Cố có thủ đoạn chính trị không thua kém gì Tô Trung Hòa hiển nhiên không có hùng tâm tráng chí của Tô Trung Hòa: "Chỉ có thể nói chúng ta càng phải chú ý tới con sói dữ xảo quyệt này."
Nam nhân vỗ vai em trai: "Chúng ta cầu yên ổn, Cẩm Tú cầu tài, hai bên không có mâu thuẫn gì. Có một số việc không cần làm quá rõ ràng, cứ để nó vĩnh viễn trở thành bí mật cũng không phải chuyện xấu."
"Tô Trung Hòa từ chức rồi, có lẽ Tiểu Hồng Bào sắp trở về." Cố Thanh Tùng nhìn tòa kiến trúc mang tính biểu tượng của Thiên Đô: "Người này quá máu lạnh, sau này ngươi phải cách xa hắn ra. Trừ khi cần thiết, không thì đừng nảy sinh vướng mắc lợi ích với hắn."
"Ta hiểu."
Cố Thanh Vân gật đầu.
Tuy nói nơi nào có người nơi đó có giang hồ, nhưng dù sao quan trường rất cao, mà giang hồ rất xa.
Cố Thanh Tùng cho rằng Tô Bình Nam máu lạnh, mà lão bá đầu ngày trước và An mập hiện tại lại có đánh giá hoàn toàn khác về Tô Bình Nam.
"Người này thoạt nhìn hung ác, thủ đoạn cay độc, nhưng trong nội tâm lại có sự lương thiện mà người bình thường không hiểu nổi."