Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 2368 - Chương 2368. Ông Chủ Tô Xứng Đáng Với Một Tang Lễ Vẻ Vang

Chương 2368. Ông chủ Tô xứng đáng với một tang lễ vẻ vang
Chương 2368. Ông chủ Tô xứng đáng với một tang lễ vẻ vang

Tô Trung Hòa được điều về phòng hồ sơ Thịnh Kinh làm một chức vụ nhàn tản, sáu năm sau hắn chết vì ung thư phổi do hút thuốc quá nhiều.

Không ai ngờ được hậu sự của một ông chủ từng là đại tướng biên cương lại giản dị đến mức không bằng một người bình thường.

Sau khi nghỉ hưu ở nhà, Tô Trung Hòa gần như dồn hết tinh lực vào việc nghiên cứu sự phát triển kinh tế của Hạ quốc, không xã giao, cũng không giúp con cháu trải đường.

Thậm chí có lúc hắn còn nói linh tinh về chỗ bất bại năm xưa và chính sách tài chính các nơi không đủ. Trong mắt những người không hiểu hắn, Tô Trung Hòa có tâm tư sâu kín, thủ đoạn cao cường kia giờ đây chỉ là một kẻ tầm thường A B C nào đó.

Nhưng dù vậy Tô Trung Hòa vẫn không thay đổi cách sống, hơn nữa hắn không từ bỏ việc giúp đỡ các học sinh nghèo. Chính vì thế mà sau khi hắn qua đời, ngoại trừ căn nhà được tổ chức cấp cho, hắn chỉ có tám năm năm mươi nghìn tệ tiền tiết kiệm!

Số tiền này còn chẳng đủ mua một hũ đựng tro cốt tốt chứ đừng nói chi đến một mảnh nghĩa trang ở Thịnh Kinh.

Mặc dù con cái của hắn rất oán trách sự thanh liêm của ba mình, nhưng vẫn lo liệu hậu sự cho hắn.

Ông chủ Tô được các con chôn cất ở núi Thất Bảo, đây là nhờ Lý Diệu Văn đã về hưu giúp đỡ, cũng là lần duy nhất con cháu nhà họ Tô nhờ bạn bè của ba lúc sinh thời giúp đỡ.

Tuy Tô Trung Hòa không để lại di ngôn về việc xử lý hậu sự của mình như thế nào, nhưng con cái của hắn vẫn nhất trí quyết định nhờ bạn bè của ba giúp đỡ chôn cất hắn ở đây.

Bởi vì trong lòng bọn hắn, tuy ba không dùng quyền lực mưu cầu lợi ích cho con cháu, tuy rất tuyệt tình nhưng bọn hắn đều cho rằng ba mình xứng đáng với quyền lực hắn từng nắm giữ.

"Hắn xứng với nơi này."

Đây là một câu nói chém đinh chặt sắt của con cháu nhà họ Tô khi nhờ người giúp đỡ.

"Từ chức vị hiện tại và tài sản của mấy người chúng ta có thể rút ra kết luận này."

Lý Diệu Văn thấy rõ mấy người con nhà họ Tô có gia cảnh không tốt lắm, hắn suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cầm điện thoại lên.

"Ngươi còn nhớ lão Tô không? Hắn mất rồi."

...

Lễ truy điệu của Tô Trung Hòa vô cùng quạnh quẽ, cực kỳ giống mấy năm cuối đời im hơi lặng tiếng của hắn, gần như là không ai muốn tới. Thậm chí đã sắp đến lúc hỏa táng mà số người tới viếng chưa đầy năm ngón tay, lẵng hoa câu đối phúng viếng cũng chỉ có vài người tặng.

Lễ truy điệu vắng tanh đã thể hiện rõ bốn chữ "thói đời nóng lạnh".

Nếu nói thói đời nóng lạnh, các chính trị gia không đến đưa tiễn đoạn đường cuối cùng thì con cháu nhà họ Tô vẫn có thể chấp nhận.

Nhưng những học sinh nhận trợ cấp từ Tô Trung Hòa trong những năm qua không có một ai đến dự khiến bọn hắn cực kỳ giận dữ.

"Đến giờ thôi, bên kia đang thúc giục."

Con trưởng nhà họ Tô tên Tô Nghị đưa ra quyết định: "Ba sống trong sạch cả đời, không ai muốn đưa tiễn chắc là hắn cũng không so đo đâu. Đậy nắp đi."

Mấy người con khác tỏ ý tán thành.

Ngay lúc bọn hắn đặt tay lên quan tài, cửa nhà tang lễ bỗng mở ra.

Mấy người con nhà họ Tô kinh ngạc ngoảnh đầu.

Từng hán tử mặc vest đen, lưng thẳng tắp nối đuôi nhau đi vào, gương mặt ai nấy đều nghiêm túc.

Chưa tới vài phúc, nhà tang lễ vốn trống vắng đã bày đầy hoa tươi. Tô Nghị chú ý tới một điểm, trên mỗi lẵng hoa đều có hai chữ.

Cẩm Tú.

Sau khi mấy chục hán tử chia thành hai hàng, một nam nhân mặc vest xanh xuất hiện trong tầm mắt con cháu nhà họ Tô.

Ánh mắt nam nhân cực kỳ sắc bén, gương mặt sắc sảo lộ rõ chất giang hồ.

"Xin bớt đau buồn."

Nam nhân khom lưng ba lượt, đặt hoa tươi trước ảnh thờ đen trắng của Tô Trung Hòa, sau đó đi tới trước mặt Tô Nghị: "Ông chủ Tô xứng đáng với một tang lễ vẻ vang, xem như đây là chút tấm lòng của ta."

Tiếng pháo nổ bên ngoài, lúc này người nhà họ Tô mới phát hiện đội danh dự, các nhân viên trang điểm cho xác chết và nhân viên bưng hũ tro cốt cao cấp nhất đã đứng chỉnh tề bên ngoài nhà tang lễ.

Không biết vì sao ánh mắt ngạo nghễ của nam nhân khiến Tô Nghị không dám từ chối, bao gồm cả một xấp phong bì trắng rất dày mà đối phương lẳng lặng đặt vào tay mình.

Nếu Tô Nghị không đoán sai, số tiền trong xấp phong bì này là một con số kinh người.

Nam nhân nhanh chóng rời đi. Sau khi thu xếp ổn thỏa, tất cả những người mặc vest đen cũng biến mất trong nháy mắt.

"Đại ca, ngươi đoán xem lúc hắn tế bái ba đã thấp giọng nói gì?" Tô lão nhị nhà họ Tô lặng lẽ nói thầm bên tai Tô Nghị vẫn chưa hoàn hồn.

"Nói gì?"

Tô Nghị hỏi.

"Ta tới đây bởi vì ông chủ Tô ngươi xứng với bốn chữ "trong sạch liêm khiết". Trên đời này không có mấy người ta khâm phục, nhưng những kiến nghị lúc ngươi rời đi và phẩm chất cùng hành động của ngươi khiến ta cho rằng ngươi là một trong số đó."

Tô lão nhị trả lời, đồng thời nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nam nhân này thật ngông cuồng."

Tô Nghị không nói gì, cụp mắt nhìn dòng chữ "Tô Bình Nam kính viếng" ở phần lạc khoản trên cùng của xấp phong bì.

….

Tô Bình Nam sắp về nước.

So với cuộc nội đấu đặc sắc ở Thiên Nam, cuộc sống của Tô Bình Nam ở Nhật Bản không có sóng gió gì.

Chúng ta hãy miêu tả tình hình đại khái ở Nhật Bản trong thời gian này.

Nội bộ hội Sumiyoshi đã có dấu hiệu mất đoàn kết vì điều kiện sòng bạc mà Cẩm Tú hứa hẹn. Nhưng hiển nhiên Haru Fukuda và Shigeo Nishiguchi đều là hạng người giỏi nhẫn nhịn. Mặc dù hai bên giương cung bạt kiếm, nhưng vẫn yên ổn lạ thường.

Tổ chức Otomo bành trướng thực lực rất nhanh, bất kể là Otomo có uy vọng cực cao hay là Kimura cực kỳ trọng tình trọng nghĩa đều có danh tiếng cực tốt trong thế hệ thứ hai giới yakuza Kyoto.

Vì thế bọn hắn không khó thu nạp thành viên. Có Cẩm Tú rót tiền, tổ chức Otomo lắm tiền nhiều của nhanh chóng trở thành lựa chọn hàng đầu của các thanh niên trẻ khi muốn gia nhập yakuza.

Hết chương 2368.
Bình Luận (0)
Comment