Từ nhỏ Lý Chí đã có thiên phú âm nhạc cực kỳ xuất sắc, hắn quyết định dùng cách thức biểu diễn đường phố để nói cho những người Hạ quốc sống ở Nhật Bản một sự thật.
Cội nguồn của các ngươi là Hạ quốc!
Ý tưởng này cũng dẫn đến những ca khúc hắn biểu diễn trên đường vô cùng đặc biệt. Đầu tiên, hắn dùng những ca khúc như Trời cao biển rộng để thu hút người qua đường dừng chân, sau đó hắn sẽ biểu diễn các bài hát Ca ngợi Tổ quốc, Tổ quốc trong tim ta... để đánh thức ký ức của mọi người...
Sau khi buổi biểu diễn đường phố kết thúc, bất kể khán giả nhiều hay ít, Lý Chí đều nghiêm túc khom lưng xin lỗi, sau đó hét lên xé lòng: "Hi vọng mọi người nhớ rằng bất kể chúng ta đang tha hương nơi nào, chúng ta vĩnh viễn là người Hạ quốc!"
Mặc dù rất nhiều người Nhật Bản nhìn hắn bằng ánh mắt như nhìn kẻ điên, nhưng Lý Chí vẫn làm theo tiếng lòng.
…
Nhưng mấy ngày nay có một khán giả kỳ lạ xuất hiện ở buổi biểu diễn của hắn.
Một nam nhân không rõ tuổi tác, nhìn mặt thì có vẻ xấp xỉ tuổi hắn nhưng ánh mắt sắc bén xen lẫn chút tang thương.
Lý Chí không biết quốc tịch của nam nhân này, không biết thân phận của nam nhân này, điều duy nhất hắn có thể khẳng định là người này rất giàu có, hơn nữa có lẽ đối phương rất có thế lực.
Chứng cứ chứng minh nam nhân này giàu có không chỉ là những tờ yên mệnh giá lớn mà đối phương ném vào hộp ghi-ta, mà còn là trang phục không có nhãn mác mà cô bạn gái học thiết kế thời trang nhận ra chúng lên tới hàng chục nghìn.
Vest thủ công cao cấp của Nhật, nghe nói tiền mua một bộ đủ để trả học phía bốn năm đại học cho bạn gái của hắn!
Chứng cứ chứng minh nam nhân này rất có thế lực là mỗi lần người này xuất hiện, cô bạn gái Tiểu Ngải nhạy bén đều nhận thấy xung quanh có thêm không ít hán tử mặt lạnh như tiền.
Nam nhân và cặp đôi có chủ nghĩa dân tộc cực đoan này không giao lưu gì.
Nhưng mỗi lần nghe hát xong, hắn đều ném vài tờ tiền với con số kinh người vào hộp ghi-ta rồi xoay người rời đi.
…
Cho đến một ngày, mấy nam nhân Nhật Bản quấn dải băng buộc đầu màu trắng in hình mặt trời hùng hổ đập phá đàn ghi-ta của Lý Chí, khiến Lý Chí đang biểu diễn ngây ra như phỗng.
Đối phương có năm người, ai nấy đều đô con, thực lực giữa hai bên chênh lệch rất lớn.
Cảm giác giận dữ, sợ hãi và bất lực ở nơi đất khách quê người khiến Lý Chí không đánh trả ngay, mà ngây ngốc nhìn đối phương ngang ngược mắng mình, đồng thời đập phá cây đàn ghi-ta mà mình yêu quý.
Khi ngươi lộ vẻ yếu đuối, đối phương nhất định sẽ táo tợn hơn.
Vì vậy, năm hán tử bắt đầu đánh Lý Chí. Lý Chí chỉ là một thanh niên hoạt động âm nhạc, gần như không có hành động chống cự, bị đè xuống đất đánh đập.
Những cú đá liên tiếp rơi vào người Lý Chí, chẳng mấy chốc cơ thể cuộn tròn của hắn đã thấm máu đỏ.
Trong quá trình này, cô bạn gái Tiểu Ngải khóc nức nở không chỉ một lần dùng ánh mắt cầu xin những người vây xem xung quanh hỗ trợ, nhưng ai nấy đều dời mắt đi, rõ ràng là không có ai chịu giúp đỡ.
Cho đến khi Tiểu Ngải quỳ dưới đất nhìn nam nhân kia bằng ánh mắt cầu xin.
"Không cần cảm ơn ta."
Nam nhân vừa khởi động cơ thể vừa dùng tiếng Hạ quốc tiêu chuẩn bày tỏ thái độ của mình: "Ngươi nên cảm ơn bài hát Ca ngợi tổ quốc lúc bị đánh."
Đây là ca khúc mà Lý Chí đang hát dở, một bài hát có địa vị phi phàm, được người dân Hạ quốc yêu thích...
…
Vì quá sợ hãi và căng thẳng nên Tiểu Ngải không chú ý tới lúc nam nhân khởi động cơ thể, các hán tử mặt lạnh như tiền thường ngày đứng phân tán trong các ngóc ngách trên quảng trường xem biểu diễn đã che chở xung quanh nam nhân một cách có trật tự.
"Khi còn nhỏ ta nghe giáo viên Lịch sử nói có không ít người sau khi công thành danh toại có sở thích duy nhất là làm nghề mộc kiếm sống, nói là không quên được cuộc sống dĩ vãng. Ta còn tưởng là thầy giáo nói linh tinh."
Nam nhân lẩm bẩm cởi chiếc áo vest đắt cắt cổ trên người ra, sau đó nhìn chiếc áo sơ mi làm bằng chất liệu cao cấp trên người. Hắn nhíu mày, vẫn chưa hài lòng, thế là ném luôn cho Đỗ Cửu phía sau: "Bây giờ ta mới biết thì ra không phải hắn nói nhảm. Thì ra được đánh nhau thỏa thích trên đường giống một tên côn đồ là một việc vui vẻ như vậy."
Nhìn nam nhân đang phấn kích và hoài niệm quãng thời gian đánh đấm đường phố ngày xưa, Tiểu Ngải đang khóc lộ vẻ kinh ngạc, Đỗ Cửu thì đỡ trán bất lực.
Rõ ràng là lão đại nhà mình sống ở Nhật Bản đã chán lắm rồi, cảnh tượng trước mắt vừa hay đánh thức dòng máu hiếu chiến trong người hắn cùng ký ức ở nhà ga Ô thành khi xưa.
…
Nếu nói trước khi Tô Bình Nam cởi áo, hắn thâm trầm áp bách như núi; thì sau khi cởi áo, nam nhân này đã hoàn toàn thay đổi bộ dạng.
Cơ bắp hình thoi khiến nam nhân trông giống như một con mãnh hổ phát hiện thấy con mồi, mà con rồng đen sau lưng hắn tựa như đang cười dữ tợn đầy hưng phấn.
"Các ngươi không ai được ra tay."
Tô Bình Nam xoay cổ tay, đi về phía năm sáu nam nhân nước ngoài đang lải nhải la hét, giống như con Thao Thiết đã đói mấy trăm năm đang đi về phía đồ ăn ngon thơm phức: "Bao nhiêu năm rồi ta không đánh nhau đường phố, cmn hoài niệm ghê!"
"Hi, dừng tay, đánh với ta được chứ?"
Tô Bình Nam nói với tên người Nhật đá ác nhất. Trận đánh này hắn định dùng phướng thức đánh nhau đường phố ngày xưa.
Vì vậy, thậm chí hắn còn tính giảm bớt sức lực càng ngày càng mạnh của mình, chỉ dùng một phần mười sức lực thường ngày.
"Baka!" (*)
(*): Baka: thằng ngu.
Tên dẫn đầu vừa quay đầu lại, Tô Bình Nam đã hành động. Hắn tiện tay cầm một hòn gạch xanh đập trúng mặt đối phương.
Nói thật là tên dẫn đầu khá đẹp trai, mũi cao mắt sâu. Nhưng lúc này, sống mũi cao thường ngày khiến nữ nhân mê đắm kia lại là nguồn gốc làm hắn ngất xỉu.
Hòn gạch xanh rắn chắc khiến sống mũi cao gãy thành ba đoạn, trên gương mặt anh tuấn kia cũng có thêm một vết lõm rất sâu.