Nam nhân cầm thanh đao, lưỡi đao trắng như tuyết trông đáng gờm trong bầu không khí ám muội của câu lạc bộ: “Nhưng trong hai mươi năm đó, ngươi phải làm một con chó không ngóc đầu lên được. Hơn nữa, ngươi không được để xảy ra bất cứ sự cố nào. Nếu không, ngươi sẽ giống như một con giòi thất bại, cuối cùng trở thành chó nhà có tang chết trong một căn phòng trọ.”
“Xét về nguyên nhân lịch sử, ta không thích Nhật Bản. Nhưng ta không thể không thừa nhận ta rất thích hợp với nơi này.”
Nam nhân không che giấu sự ngang ngược của hắn: “Bởi vì nơi này đầy bất công và nóng nảy, mọi thủ đoạn đều có thể được sử dụng một cách không kiêng kỵ, kể cả bạo lực.”
“Ngươi không muốn trả thù sao? Trả thù những kẻ coi ngươi như chó? Trả thù những kẻ xấu xa đã chế nhạo và bắt nạt ngươi? Trả thù gã lãnh đạo đã cắm sừng ngươi, còn ngươi thì phải tươi cười với hắn?”
Giọng điệu của nam nhân tràn đầy dụ hoặc, chẳng khác nào ma quỷ đến từ vực sâu dưới ánh đèn lờ mờ.
“Ngươi có thể cho ta tất cả?”
Hanbun Shokuju hoài nghi hỏi.
“Ngươi hoàn toàn không biết gì về quyền lực và tiền tài.”
Tô Bình Nam mỉm cười: “Tiền tài và quyền lực đều không có biên giới. Cách ngươi trút nỗi lòng chỉ là giết một con trâu già bị trói, còn ta thì có thể làm được bất cứ điều gì.”
“Bao gồm cả giết người?”
Biểu hiện của Hanbun Shokuju dần trở nên dữ tợn: “Ba dượng chết tiệt của ta, còn có tên lưu manh đánh ta tàn phế nhưng chỉ ngồi tù ba tháng?”
“Không chỉ bọn hắn, ta có thể loại bỏ tất cả kẻ địch của ngươi, chỉ cần ngươi trung thành tuyệt đối. Làm việc cho ta, ngươi sẽ phát hiện thật ra một con chó vẫn có thể chiến thắng nhân sinh nếu tìm đúng chủ nhân của mình.”
Tô Bình Nam rất biết cách chinh phục một nam nhân có tâm lý vặn vẹo. Hắn không ngừng công kích lòng tự tin của đối phương, đồng thời dùng thủ đoạn cực kỳ quái đản để phá vỡ nhận thức của đối phương.
Nam nhân thậm chí còn đưa thanh đao dài trong tay cho Hanbun Shokuju: “Bây giờ ngươi bước ra khỏi câu lạc bộ, đặt nó cạnh bốt điện thoại ở góc phố, tự nhiên sẽ có người dùng nó giúp ngươi cắt đứt gân chân của tên lưu manh đã đánh ngươi tàn phế.”
“Ngươi sẽ nhìn thấy tất cả bằng chính đôi mắt của ngươi.”
Nam nhân nhún vai: “Đương nhiên, nếu ngươi muốn nhìn thấy hắn biến mất khỏi thế giới này, ta cũng có thể thỏa mãn ngươi.”
“Được, ta muốn nhìn cái tên khốn kiếp đó tàn phế giống ta.”
Hanbun Shokuju cắn răng nhận lấy thanh đao, hỏi câu hỏi mà hắn lo lắng nhất: “Nhưng nếu tất cả mọi người đều nhìn thấy ta cầm thanh đao này ra ngoài, ta có gặp phiền phức gì hay không?”
“Ta sẽ giúp ngươi giải quyết tất cả tai họa ngầm.”
Tô Bình Nam trả lời: “Đây là một đặc điểm mà ta rất thích ở Nhật Bản. Mọi nguồn lực chỉ để phục vụ cho tư bản.”
Nam nhân đích thân mở cửa cho Hanbun Shokuju: “Cơ hội cho ngươi, có muốn đặt cược hay không thì tùy ngươi.”
“Ta cảm thấy cuộc đời nhất định phải đặt cược, nhất định phải liều. Đánh cược có thể sẽ thua nhưng nếu không đánh cược, ngươi sẽ không có cơ hội chiến thắng.”
Sự ngang ngược và âm u trong nội tâm của Hanbun Shokuju đã bị Tô Bình Nam kích phát hoàn toàn. Hắn sải bước ra ngoài.
“Hắn là đối tượng thích hợp nhất trong bảy mươi lăm ứng cử viên.”
Tô Bình Nam nhìn theo bóng lưng của Hanbun Shokuju, nở một nụ cười lạnh lùng. Hắn quay sang nhìn Văn Tiểu Địch: “Khi nội tâm của một người méo mó đến tình trạng không thể cứu vãn, muốn khống chế hắn sẽ rất dễ dàng.”
Nam nhân đốt một điếu xì gà: “Ngươi nói với hắn về kinh doanh, còn ta nói với hắn về bản chất con ngươi.”
…
Ginza về đêm vẫn đẹp như ngày nào.
Con phố với sự pha trộn hoàn hảo giữa những tòa nhà cổ kính và những tòa nhà hiện đại vẫn tấp nập người qua lại.
Những tòa nhà cổ kính của Ginza luôn được bảo tồn rất tốt, nhưng trên những tòa nhà cổ kính này lại là những tấm bảng hiệu sang trọng hiện đại.
Hoài niệm và hiện đại, vẻ trang nghiêm của lịch sử và sự phù phiếm của tiệc tùng linh đình là những khung cảnh hấp dẫn nhất ở Ginza.
Hanbun Shokuju mang theo thanh đao như võ sĩ samurai thời Edo bước thẳng trên con phố đông đúc, ánh mắt điên cuồng của hắn khiến người đi đường vội vàng né tránh.
Tô Bình Nam đoán rất đúng.
Sống trong môi trường cực kỳ áp lực gần hai mươi năm, nội tâm của Hanbun Shokuju đã hoàn toàn vặn vẹo. Cẩm Tú đã dùng phương thức không tưởng tượng được đánh tan ngụy trang của người này.
Đừng xem thường áp lực.
Thật ra, trạng thái tâm lý của Hanbun Shokuju đã căng cứng như dây thép, thậm chí khoảng cách đến điên cuồng chỉ còn cách một đường. Bây giờ, chỉ cần Tô Bình Nam đẩy nhẹ một cái, cánh cửa nội tâm của hắn sẽ bị đẩy ra.
Điên cuồng và ngang ngược tùy ý bộc phát.
Nếu là trước đây, ánh mắt kinh ngạc và tò mò của người đi đường sẽ khiến cho Hanbun Shokuju cảm thấy e ngại và khiếp đảm. Nhưng bây giờ, hắn lại có cảm giác sảng khoái như thoát khỏi lao tù.
Hắn cầm thanh đao trong tay, lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự sợ hãi của những người đi đường.
Cảm giác bị đè nén quá lâu khiến Hanbun Shokuju không quan tâm nguồn gốc của nỗi sợ hãi này là gì.
Bất kể người qua đường sợ thanh đao dài trong tay hắn hay sợ hắn mắc chứng rối loạn tâm thần, cuối cùng hắn cũng được hưởng sự tôn trọng.
Đúng vậy, tâm lý vốn đã méo mó khiến Hanbun Shokuju coi sợ hãi là một kiểu tôn trọng.
…
Bốt điện thoại mà Tô tiên sinh nói cách đó không xa. Sau mười mấy phút, Hanbun Shokuju đã dừng lại bên cạnh bốt điện thoại màu xám.
Trong lúc hắn chờ đợi, cánh cửa của một chiếc xe tải màu trắng ở góc đường đột nhiên mở ra. Hai nam nhân lực lưỡng mặc vest đen thản nhiên ném một nam nhân trung niên đang sợ hãi xuống đường, cách một cái cây chưa đầy năm mét như thể hắn chỉ là một cọng rác.
Mặc dù nửa bên mặt của nam nhân trung niên sưng to, trán bê bết máu, nhưng Hanbun Shokuju không bao giờ quên gương mặt này.
Gương mặt vuông vức, vầng trán rộng, trên lông mày rậm có một nốt ruồi đen và một vết sẹo ở cằm, là tên khốn kiếp đó.