Hô hấp của Hanbun Shokuju trở nên dồn dập. Hắn vĩnh viễn nhớ kỹ mình đã bị đối phương ức hiếp khi còn là sinh viên làm việc ở cửa hàng tiện lợi như thế nào.
Trong đêm mưa lớn đó, hắn đã quỳ trên con đường bẩn thỉu cầu xin hơn một tiếng đồng hồ, nhưng điều đó không làm đối phương mềm lòng hơn chút nào!
Phải biết rằng toàn bộ nguyên nhân dẫn đến mâu thuẫn giữa hai người có thể nói là bình thường, thậm chí còn bình thường đến mức khiến người ngoài ngạc nhiên. Cũng chỉ vì Hanbun Shokuju đang vội tính tiền ở quầy thuốc lá mà quên dùng kính ngữ.
Một trăm hai mươi sáu cái tát và tám mươi ba cú đá nặng nề không khiến cho nam nhân tên Miyashita hả giận. Việc Hanbun Shokuju khóc lóc van xin dường như không những không có tác dụng mà ngược lại còn khơi dậy sự phẫn nộ bên trong kẻ muốn bắt nạt kẻ yếu.
Có lẽ đánh mệt quá, cuối cùng Miyashita dùng cờ lê đánh gãy đầu gối của Hanbun Shokuju.
Xương của con người, đặc biệt là đầu gối thực ra rất cứng, không yếu ớt như chúng ta thấy trong phim truyền hình.
Do hành động thô bạo và vụng về của Miyashita, chân trái của Hanbun Shokuju bị đánh tới hai mươi bảy lần trước khi bị gãy.
Hanbun Shokuju đau đớn đến mức ngất đi.
Lúc đó trời đang mưa rất to.
Hanbun Shokuju lúc đó vẫn còn là sinh viên đại học nằm ngửa dưới mưa, máu phun ra từ đầu gối ngay lập tức bị cuốn trôi, chiếc xương gãy trắng nhợt lộ ra trong làn nước bẩn thỉu.
Thủ phạm cười lớn, Hanbun Shokuju bị vứt xuống mương nước hôi hám ngoài đường như rác.
Có thể nói, nếu lực sinh mệnh của Hanbun Shokuju không cứng cỏi như con gián, đêm mưa ấy có lẽ đã là dấu chấm hết cuộc đời hắn.
…
Biểu hiện của Hanbun Shokuju vô cùng dữ tợn.
Nhiều năm như vậy, nhưng ký ức về việc hắn bị bạo hành vẫn còn rất mới mẻ.
Hắn thề hắn tuyệt đối không có khả năng nhớ lầm.
Hanbun Shokuju đã hình thành thói quen ghi lại mọi quá trình bị bắt nạt từ khi còn rất nhỏ. Ngay cả sau khi gia nhập Toshiba, để tránh bản thân quên đi những tủi nhục này, hắn đã cố tình cất một cuốn sổ đen vào ngăn sâu nhất trong két sắt ở nhà.
Nội dung cuốn sổ toàn là quá trình bị tra tấn. Sở dĩ Hanbun Shokuju ghi lại tất cả những điều này là vì hắn hy vọng một ngày nào đó mình có thể báo thù!
Tiếng chuông điện thoại di động bên hông hắn đột ngột vang lên.
“Ta cho ngươi một cơ hội lựa chọn. Nếu ngươi từ bỏ, bây giờ ngươi quay người rời đi. Nếu ngươi bằng lòng tiếp nhận lòng tốt của ta, vậy thì hãy cẩn thận nghe ta nói.”
Giọng nói trầm thấp của Tô Bình Nam vang lên bên tai Hanbun Shokuju: “Người đang ở trước mặt của ngươi. Nếu ngươi muốn hắn chết, ngươi ném thanh đao sang bên trái. Nếu ngươi muốn nửa đời sau của hắn biến thành kẻ tàn phế, ngươi hãy ném thanh đao sang bên phải. Hy vọng ngươi sẽ hài lòng với món quà gặp mặt này của ta.”
“Đừng lo lắng vấn đề giải quyết hậu quả. Hắn chỉ là một tổ trưởng nho nhỏ của tổ chức Noguchi mà thôi. Trước mặt quyền thế và tiền bạc, mạng của hắn không đáng nhắc đến.”
Tô Bình Nam cúp điện thoại.
Suy nghĩ mấy phút, Hanbun Shokuju ném thanh đao sang bên phải. Sau đó, hắn nhìn thấy hai nam nhân kia gật đầu với hắn. Một người trong đó tiến lên nhặt thanh đao lên.
Không ai nói lời vô nghĩa, thái độ và hành động của hai nam nhân mặc vest đen đối với Miyashita khiến cho Hanbun Shokuju có cảm giác bọn hắn chẳng khác nào đồ tể trong lò mổ.
Ánh mắt coi thường sinh mệnh, tính cách lạnh lùng bạo lực. Hanbun Shokuju nhìn thấy một nam nhân mặc vest đen dùng chân giẫm lên xương sống của Hanbun Shokuju, lẩm bẩm một câu: “Có lẽ may mắn của ngươi không tệ, không chết được.”
Sau đó, hắn giơ tay chém xuống.
Thanh đao sáng như tuyết và máu phun ra từ gân chân của Miyashita lọt vào tầm mắt của Hanbun Shokuju.
Cảnh tượng máu tanh không diễn ra quá lâu, nhưng nam nhân vẫn đứng ngơ ngác ngoài đường thật lâu.
Lúc này, sự chấn động trong lòng Hanbun Shokuju không gì có thể diễn tả. Thì ra đây mới là sức mạnh của kẻ mạnh. Một tên lưu manh khiến cho hắn sợ hãi mấy chục năm lại chẳng khác nào dê đợi làm thịt trước mặt những người này.
Thậm chí Hanbun Shokuju còn nhìn thấy sự mừng rỡ như điên trong mắt Miyashita. Có vẻ người của tổ chức Otomo giữ lại một mạng cho hắn đã là ân huệ lớn nhất đối với hắn rồi.
…
Khi sự bất bình và tức giận bị đè nén hàng chục năm của một người đột nhiên bộc phát, lời nói và hành động của người đó đều thể hiện sự điên cuồng.
Hanbun Shokuju là như vậy.
Hắn không biết vì sao đại nhân vật Hạ quốc lại nâng đỡ hắn, nhưng hắn biết đây là cơ hội ngàn năm một thuở của hắn. Cho nên, hắn quyết định lợi dụng sức mạnh của Cẩm Tú để hoàn thành ước mơ nhiều năm của mình.
Trả thù tất cả những kẻ đã ức hiếp hắn.
“Tô tiên sinh, ta không biết ta có thể làm gì được cho ngươi, nhưng ta thề sẽ trung thành với ngươi. Cho dù mệnh lệnh của thiên hoàng và ngươi đưa ra cùng một lúc, ta sẽ không do dự mà chọn ngươi.”
Đây là lời hứa duy nhất mà Hanbun Shokuju có thể đưa ra.
“Ngươi có thể cho ta rất nhiều. Từ trước đến nay ta không bao giờ hoài nghi ánh mắt của mình.”
Tô Bình Nam đầy thâm ý nói: “Tôn nghiêm chỉ tồn tại trên lưỡi đao, còn sự thật tồn tại trong tầm bắn. Nếu ngươi muốn có tôn nghiêm, ta có thể cho ngươi mượn một thanh đao.”
“Nhớ kỹ một điều, ngươi có thể làm càng nhiều cho ta, quyền khống chế của ngươi sẽ càng lớn. Ta luôn luôn công bằng.”
Hanbun Shokuju khom người.
…
“Người này đáng để đầu tư như vậy sao?”
Cuộc gặp gỡ ở câu lạc bộ đã kết thúc, hai bên chỉ trao đổi vài câu về việc đàm phán kinh doanh, thậm chí còn chưa đạt được sự đồng thuận nào về những vấn đề then chốt.
Có thể thấy, cả hai bên đều nhận thức rõ bản chất thương mại của cuộc đàm phán này. Tất cả các giao dịch trong cuộc gặp mặt đều xoay quanh Hanbun Shokuju. Điều này khiến cho Văn Tiểu Địch cảm thấy nghi hoặc. Cho nên, trên đường trở về, nàng đã đặt câu hỏi.
Nữ hài không nghĩ rằng một cán bộ tầm trung của Toshiba lại xứng đáng được tập đoàn Cẩm Tú đầu tư như thế. Nhưng vì quá ngưỡng mộ Tô Bình Nam, nàng cảm thấy nhất định phải có điều gì đó mà nàng chưa từng nghĩ đến. Cho nên, nàng trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình.