Hokkaido vào tháng 6 và tháng 7 là mùa đẹp nhất trong năm.
Mỗi khi mùa này đến, hoa oải hương sẽ biến nơi đây thành một thế giới màu tím.
Hoa oải hương tượng trưng cho sự lãng mạn.
Câu nói này vốn chỉ là một câu tuyên truyền của thương hiệu xa xỉ phẩm Le Coq Gaulois trong những năm gần đây, nhưng sức mạnh của truyền thông là vậy.
Vô tình, ngày càng có nhiều người yêu thích loài hoa này. Từ đó, loài hoa không đáng tiền trong mắt ngư dân Hokkaido lại trở thành loài hoa biểu tượng trong mắt khách du lịch.
Không biết từ lúc nào, ngày càng có nhiều người đến Hokkaido vào mùa hè.
Thành thật mà nói, Yukio Ueno không có ấn tượng tốt với những du khách nước ngoài, mặc dù sự xuất hiện của bọn họ sẽ mang đến cho hắn một số tiền.
“Những con lợn Yamato kia, một ngày nào đó chúng ta sẽ lấy lại quê hương và chôn tất cả các ngươi dưới biển hoa này để làm phân bón.”
Mỗi lần nhìn thấy du khách Kyoto cười đùa, ăn mặc thời trang, ba dượng cũ của Hanbun Shokuju luôn nhổ nước bọt, nhỏ giọng chửi rủa.
Nhật Bản không phải là quốc gia chỉ có một dân tộc duy nhất, đất nước này vẫn còn một số ít người Ainu, chẳng hạn như ở Hokkaido.
Vì lý do lịch sử, hai dân tộc Yamato và Ainu không hòa hợp với nhau cho lắm. Yukio Ueno thuộc tộc người Ainu thuần khiết nhất đã trải qua những ngày không thể chịu nổi.
Giống như hầu hết người Ainu, trong thâm tâm hắn rất ghét người Yamato. Đây là lý do tại sao sau khi cưới một nữ nhân Yamato, hắn đánh nàng suốt ngày.
Hắn thích nghe nữ nhân người Yamato khóc lóc van xin, đồng thời hắn cũng thích vẻ mặt sợ hãi của đứa bé Yamato đang quỳ dưới chân mình.
Vì lý do này mà nữ nhân Yamato bị hắn đánh suốt ba năm vì tiền học phí của con mình, ba năm đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đối với nam nhân này.
Điều duy nhất hắn hối hận cho đến bây giờ là hắn đã không tự tay đánh gãy chân nữ nhân kia, dẫn đến việc nữ nhân đó chạy trốn sau khi đứa con trai vào đại học.
…
Ừng ực.
Sau khi nhấp một ngụm rượu sake, Yukio Ueno bước vào cabin chiếc thuyền đánh cá của mình, khởi động động cơ bằng những động tác điêu luyện.
Dự báo thời tiết biển gần đây cho biết có dòng nước ngầm ở Thái Bình Dương đang dâng cao về phía Bắc.
Đây là một tin tức tốt.
Dòng nước ngầm này sẽ đưa một lượng lớn tôm cá đến vùng biển gần đó. Nếu may mắn, hắn có thể đưa du khách ra khơi để kiếm thêm tiền, đồng thời đánh bắt được số lượng lớn cá tôm kiếm được nhiều lợi nhuận hơn.
Hôm nay không có nhiều khách du lịch, chỉ có sáu người.
Mặc dù có chút kỳ lạ khi Ueno Yukio nhìn thấy toàn là nam nhân, nhưng giá thuê tàu mà bên kia đưa ra khiến hắn không để ý đến điều này.
“Sau khi ra khơi, đừng đứng ở mạn thuyền vì tò mò cảnh vật hai bên bờ. Nếu gió và sóng quá mạnh, các ngươi sẽ mất thăng bằng, rơi xuống biển làm mồi cho cá tôm. Ta chỉ nói một lần thôi đấy.”
Trong khi chiếc thuyền đánh cá đang chậm rãi di chuyển, nam nhân cầm chiếc loa thuyền trưởng lên lẩm bẩm một câu, giọng điệu thiếu kiên nhẫn.
Ueno Yukio thậm chí còn không thèm liếc nhìn những du khách Yamato này kể từ khi bọn hắn lên tàu. Nếu không phải hiệp hội du lịch nhận được rất nhiều lời phàn nàn về thái độ không tốt của hắn, hắn ước gì những người này chết đuối ngoài biển cho rồi.
“Chỉ có người Yamato chết mới là người Yamato tốt.”
Nam nhân lẩm bẩm một câu bằng ngôn ngữ của dân tộc Ainu không để ý rằng cửa phòng điều khiển đang lặng lẽ mở ra.
“Đã lâu không gặp, ba dượng đại nhân.”
Một giọng nói lạ mà quen khiến ánh mắt của Ueno Yukio chuyển từ mặt biển trống rỗng sang phòng điều khiển.
Một người trẻ tuổi khoảng chừng hai mươi tuổi khoanh tay, dùng ánh mắt phức tạp và hung ác nhìn mình. Yukio Ueno không mất nhiều thời gian để nhận ra tên gia hỏa này là ai.
“Đồ con hoang?”
Nam nhân do dự lên tiếng, nhưng hắn vẫn sử dụng xưng hô mà Hanbun Shokuju hận nhất.
“Là ta đây, ba dượng đại nhân.”
Hanbun Shokuju nhếch miệng: “Ngươi có biết ngay từ đầu ngươi gọi ta là đồ con hoang, ta lúc nào cũng muốn cắt lưỡi của ngươi không?”
“Khốn kiếp.”
Đối tượng mà mình đã từng bắt nạt lại dùng giọng điệu bất kính nói với mình như thế, ưu thế trong lòng trước đây khiến cho Yukio Ueno không chút do dự tát Hanbun Shokuju.
Bốp.
Cái tát này mạnh đến nỗi má trái của Hanbun Shokuju nhanh chóng sưng lên.
“Ngươi già rồi, không còn đánh nổi người khác.”
Hanbun Shokuju vẫn mỉm cười như cũ: “Ta cần ngươi đánh để kích thích lửa giận của ta. Chỉ có như vậy ta mới có can đảm cắt đứt lưỡi của ngươi.”
“Khốn kiếp. Ngươi mãi mãi là một đứa con hoang quỳ dưới chân ta cầu xin một miếng cơm.”
Yukio Ueno lại giơ tay lên, nhưng bị một tiếng súng trầm đục vang lên cắt đứt.
Pằng pằng.
Otomo mặt đơ bước vào, dùng phương thức như trước đây để giải quyết một cách gọn gàng.
Không có bất kỳ lời nói nhảm, Otomo nhìn chân Yukio Ueno và bóp cò.
Yukio Ueno gào thét ngã xuống đất.
Pằng pằng pằng.
Otomo nheo mắt, liên tục bóp cò bắn vào tứ chi của Ueno Yukio. Mãi cho đến khi tứ chi của đối phương bị bắn tàn phế, hắn mới quay lại nói chuyện với Hanbun Shokuju.
“Hiện tại hắn đã không có năng lực phản kháng, ngươi muốn làm gì thì làm.”
Khi Otomo quay người bước ra khỏi phòng điều khiển, hắn đưa một con dao cho Hanbun Shokuju mắt đang đỏ bừng: “Ta giết người nhưng ta không thích tra tấn người. Sau khi ngươi làm xong việc, chúng ta sẽ phụ trách giải quyết tốt hậu quả. Hy vọng ngươi nhanh một chút.”
Vài phút sau, tiếng hét vang vọng khắp vùng biển vắng rất lâu.
“Mọi chuyện diễn ra rất tốt đẹp. Hắn không thể quay lại quá khứ. Ác quỷ trong lòng nam nhân này đã hoàn toàn được giải phóng.”
Otomo đứng ở mạn tàu, ném tàn thuốc trên tay vào biển xanh, giọng điệu bình thản.
“Ta biết rồi, làm không tệ.”
Tô Bình Nam cúp điện thoại.