Không ai đề cập đến Hanbun Shokuju rốt cuộc đã làm gì trong khoang điều khiển, nhưng khi bước ra khỏi khoang thuyền, sau khi áp lực được giải phóng, gương mặt của hắn không hề có sự nhẹ nhõm mà càng có vẻ hoang mang.
“Cảm ơn.”
Hanbun Shokuju cúi đầu trước Otomo, giọng điệu đầy khiêm tốn.
Những người chưa từng nắm quyền lực sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác say sưa khi có thể điều khiển sự sống chết của người khác, giống như nhận định của Otomo về Hanbun Shokuju.
Hắn không quay lại được nữa rồi.
Mặc dù quyền lực trong tay Hanbun Shokuju giờ đây hoàn toàn đến từ tập đoàn Cẩm Tú, là một lâu đài trên không, nhưng điều này không ngăn cản được Hanbun Shokuju, một con ếch sống dưới đáy giếng cuối cùng cũng trèo lên mép giếng, nhìn thấy thế giới thực.
Vì vậy, Hanbun Shokuju cảm thấy mình phải hết sức tôn trọng quyền lực này.
“Lần đầu tiên?”
Otomo không muốn tìm hiểu tại sao Hanbun Shokuju lại cúi đầu với mình. Hắn nhìn về phía khoang điều khiển, chép miệng hỏi một câu, ý không cần nói cũng biết.
“Đúng vậy, ta vốn mơ ước cắt lưỡi tên khốn này nhiều năm, nhưng bây giờ đạt được điều mình mong muốn, thay vì cảm thấy vui mừng, ta lại cảm thấy sợ hãi và bối rối.”
Mặc dù gương mặt Otomo lúc nào cũng đơ ra, nhưng phong cách làm việc sạch sẽ gọn gàng của hắn thực sự có thể mang lại cho Hanbun Shokuju cảm giác an toàn mạnh mẽ.
Vì vậy, hắn đã thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
“Người Bà La Môn không bao giờ đối xử với người Dalit như con người. Thế giới rất tàn khốc. Vì vậy, ngươi không cần phải cảm thấy tội lỗi hay mắc nợ.”
Otomo ném một điếu thuốc cho Hanbun Shokuju: “Ngươi là người được lão đại đánh giá cao, tất nhiên ngươi thuộc về Cẩm Tú. Nhưng theo chúng ta, thế giới này chỉ có hai loại người.”
Otomo đã hoàn toàn trung thành với Tô Bình Nam nói ra cái nhìn của mình: “Một loại là Cẩm Tú chúng ta, loại còn lại là những người khác.”
Không để ý đến Hanbun Shokuju trầm tư suy nghĩ chuyện gì, Otomo đưa một phần tài liệu cho hắn: “Đây là thông tin tham nhũng của cấp trên trực tiếp của ngươi, Fukuda. Hãy tìm cách đưa thông tin này đến Shota Takai, người trong ban giám đốc.”
Otomo nói tiếp: “Là thành viên của Cẩm Tú, địa vị của ngươi ở Toshiba quá thấp, điều này không phù hợp với đại cục của sếp. Cho nên chúng ta mới giúp ngươi một tay.”
“Ta nhất định có thể làm được.”
Dùng máu rửa tội khiến cho ánh mắt của Hanbun Shokuju không còn sự nhát gan như xưa.
…
“Vì sao không nói thân phận của Hanbun Shokuju cho lão thái thái của gia tộc Nishiguchi biết? Ngay cả khi Hanbun Shokuju có thể tiếp nhận vị trí của Fukuda, hắn vẫn không có nhiều tiếng nói trong ban giám đốc.”
Đây là sự nghi hoặc của Văn Tiểu Địch.
“Sức khỏe của lão thái thái vẫn còn rất khỏe. Mặc dù báo cáo của bệnh viện chứng minh tuổi tác của nàng không kéo dài được bao lâu, nhưng chỉ cần lão thái thái một ngày không đổ, nàng vẫn có thể trấn áp đám người có dã tâm kia.”
Tô Bình Nam nở nụ cười như con cáo ăn trộm gà: “Lúc này đẩy Hanbun Shokuju về lại gia tộc, lão thái thái có thể giúp hắn loại bỏ tất cả chướng ngại.”
“Như vậy không tốt sao? Một khi Hanbun Shokuju trở thành giám đốc của Toshiba, chúng ta có thể thu được lợi ích to lớn bằng cách dựa vào thông tin chúng ta có về hắn.”
Văn Tiểu Địch vừa nói xong, nàng lập tức biết mình sai ở đâu.
Dã tâm.
Nữ hài đã đánh giá thấp dã tâm của Tô Bình Nam.
Ánh mắt của nàng từ đầu đến cuối chỉ giới hạn ở góc nhìn của một doanh nhân. Còn ông chủ dã tâm bừng bừng của nàng không chỉ muốn công nghệ và thị trường cho các thiết bị gia dụng nhỏ.
Điều ông chủ muốn là nuốt chửng cả Toshiba!
Chìa khóa để nuốt chửng toàn bộ Toshiba là kiểm soát chặt chẽ người tên Hanbun Shokuju.
Giờ để Hanbun Shokuju trở về với gia tộc Nishiguchi, Tô Bình Nam có thể dễ dàng đạt được những lợi ích mình muốn trong cuộc đàm phán, nhưng đối phương sẽ dần mất kiểm soát khi tài sản của hắn tăng mạnh.
Suy cho cùng, lão thái thái nhà Nishiguchi nhất định sẽ giao toàn bộ nguồn lực của mình cho Hanbun Shokuju, đồng thời nàng cũng sẽ cố gắng hết sức giúp cháu trai mình loại bỏ mọi trở ngại cho sự thăng tiến của hắn.
Đây là một điều tốt cho Hanbun Shokuju, nhưng không phải là một điều tốt cho Cẩm Tú đang cố gắng kiểm soát hoàn toàn mọi thứ.
Sức mạnh và ham muốn giống như chiếc hộp Pandora.
Khi Hanbun Shokuju mở chiếc hộp này, hắn sẽ không chấp nhận sự tầm thường. Một khi người này tiếp quản quyền lực tương đối nguyên vẹn của gia tộc Nishiguchi, sự kiểm soát của Cẩm Tú đối với hắn sẽ bị suy yếu rất nhiều.
Cho dù Cẩm Tú nắm giữ một nửa quyền kiểm soát Hanbun Shokuju, nhưng đừng quên đây là Nhật Bản, một đất nước mà tư bản là vua, tất cả mọi người đều vô tình vô nghĩa.
Vì vậy, lựa chọn tốt nhất, thời điểm tốt nhất để đưa Hanbun Shokuju về lại gia tộc Nishiguchi là khi sức khỏe của lão thái thái suy yếu.
Dù sao đến lúc đó, sức khỏe và sức lực của lão thái thái không cho phép nàng giải quyết mọi thứ cho Hanbun Shokuju.
Việc gia tộc Nishiguchi nhiều năm không có người thừa kế đã khiến chi thứ họ hàng xa trở thành những con thú khát máu.
Trong hoàn cảnh như vậy, chỉ dựa vào năng lực của Hanbun Shokuju thì có thể khống chế hoàn toàn Toshiba hay không?
Vào lúc đó, người duy nhất Hanbun Shokuju có thể dựa vào là Cẩm Tú. Cẩm Tú sẽ có được mọi thứ mình cần trong quá trình này.
…
“Suy nghĩ ra chưa?”
Tô Bình Nam nhìn ánh mắt càng lúc càng sáng của Văn Tiểu Địch, chậm rãi hỏi.
“Đầu cơ kiếm lợi?”
Văn Tiểu Địch nói ra bốn chữ.
“Bản chất của Lã Bất Vi chỉ là một thương nhân, còn Hanbun Shokuju không có tài năng và chiến lược của Thủy hoàng đế.”
Tô Bình Nam lắc đầu: “Đây chỉ là một khoản đầu tư, một khoản đầu tư có lợi nhuận khổng lồ.”
“Vậy tiếp theo chúng ta sẽ làm gì? Toshiba là một tài phiệt Nhật Bản lâu đời. rất coi trọng trình độ. Việc Hanbun Shokuju tiếp quản vị trí của Fukuda trong hai ba năm là điều tuyệt đối không thể.”
Văn Tiểu Địch rõ ràng đã thực hiện đủ nghiên cứu về Toshiba.