Ngay sau khi hai người ăn một ít thức ăn trong phòng để lấy lại chút sức lực, tiếng vặn ổ khóa cửa ra vào truyền đến tai hai người.
Nobel liếc nhìn Gadi mặt tái nhợt, trầm giọng nói một câu.
“Tuyệt đối đừng mềm lòng, chúng ta nhất định phải giết chết bọn hắn.”
Gadi nghiêm túc gật đầu, đứng vào góc mù của tầm mắt dựa theo kế hoạch trước đó.
Kẹt kẹt.
Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra.
Nobel đã dành không ít thời gian trong hệ thống bảo an của Cẩm Tú. Hắn thích nhất qua lại với những lão nhân của Hải Đông Thanh.
Cũng khó trách, mấy công tử tuổi trẻ ai mà không có mộng giang hồ.
Nhưng nội dung trò chuyện giữa Nobel và những người của Cẩm Tú lại khiến hắn thất vọng.
Không có trang phục hào hoa xa xỉ, cũng rất ít khoái ý ân cừu.
Giang hồ trong miệng bọn hắn càng nhiều hơn là chém giết bỏ mạng máu me đầm đìa và ngươi lừa ta gạt.
Nhưng không phải là không có chút lợi ích nào, ít nhất bây giờ Nobel có thể sử dụng những lời Để Diệu Dương đã nói với hắn.
“Một trận chiến sinh tử thực sự khác với những gì ngươi nghĩ về việc đánh nhau trên võ đài. Nó không giống ngươi đấm đá ta, cũng không giống diễn xuất trong phim.”
Giọng điệu của Để Diệu Dương nghiêm túc đến kinh ngạc: “Ngươi nhất định phải dùng lực sát thương lớn nhất.”
Để Diệu Dương vừa nói vừa chỉ vào thân dưới và mắt của mình: “Hai bộ phận này trên cơ thể con người dễ bị tổn thương nhất. Trong tình huống bất ngờ, ngươi nhất định phải lựa chọn công kích hai bộ phận này.”
“Ngoại trừ Phật Di Lặc đời trước, không ai có thể khổ luyện được Thập Tam Thái Bảo. Cho nên, bất luận đối phương có hung mãnh đến cỡ nào, hắn cũng không chống đỡ được nơi này.”
“Đừng lo lắng tư thế có đẹp hay không, miễn đánh trúng là được, vạn lần không được nương tay.”
Để Diệu Dương nói đến đây, bỗng nhiên có chút cảm thán: “Bây giờ giang hồ đã thay đổi rồi. Chơi súng mới là vua.”
Cánh cửa chống trộm chậm rãi mở ra. Chủ nhân căn phòng mỉm cười bước vào, hai tay dính máu cùng với một đống đồng hồ đắt tiền đã nói rõ mục đích của hắn.
“Cuộc bạo loạn này sẽ không kết thúc sớm như vậy, chúng ta sẽ nhân cơ hội này thay đổi vận mệnh của mình. Nhìn ông chủ của ngươi trước kia đi, khi ta đánh chết hắn, hắn thậm chí còn không dám đánh trả.”
Chủ nhân căn phòng Chaha vẻ mặt đắc ý, vừa bước vào cửa vừa nói đùa với vợ: “Nắm đấm của ta có thể bảo đảm ta lấy được nhiều tài sản nhất, hơn nữa ngươi đã làm giúp việc cho rất nhiều nhà người Hạ quốc, điều này giúp chúng ta có thể lựa chọn mục tiêu tốt hơn.”
Người vợ gật đầu. Ngay lúc nàng đóng cửa lại, nàng thấy một bóng đen lóe lên nơi khóe mắt.
Nữ nhân giật mình quay đầu lại.
Nàng nhìn thấy người chồng cường tráng của mình ôm lấy mắt phát ra tiếng kêu thảm thiết. Một nam nhân trẻ tuổi dáng người gầy gò bị nam nhân của nàng đá một cú bay lên không, sau đó đụng mạnh vào vách tường bằng kính.
“Chồng.”
Tiếng hét của nữ nhân cùng với tiếng kính vỡ tràn ngập cả căn phòng.
“Chạy mau.”
“Mau giết nàng đi.”
Giọng của Chaha và Nobel gần như vang lên cùng một lúc.
Tố chất cơ thể của người chồng quả thật rất mạnh. Sau khi hắn bị đâm mù hai mắt, hắn vẫn còn thể đứng dậy, bảo vệ trước người vợ.
“Chạy ra ngoài gọi người! Là người Hạ quốc.”
Trước khi bị chọc mù mắt, hắn đã nhìn thấy da vàng mắt đen của Nobel.
Nobel bị đá văng, trên người đầy những vết cắt do thủy tinh, máu chảy ra từ cơ thể khiến chiếc áo phông Versace màu trắng sữa đắt tiền mà hắn đang mặc hoàn toàn bị nhuộm đỏ.
Nhưng đây chỉ là vết thương ngoài da.
Điều thực sự khiến Nobel không dậy nổi là cú đá của Chaha! Lúc này Nobel cảm thấy các cơ quan nội tạng của mình sắp đảo lộn, đau đến mức thậm chí không thể thở bình thường.
Nhưng dù vậy, Nobel vẫn kiên trì rút khẩu súng ngắn nhắm ngay chủ nhân căn phòng.
Hắn biết rõ nếu Gadi không dám giết thì lựa chọn duy nhất của hắn chỉ có bắn!
Mặc dù nổ súng chẳng khác nào uống thuốc độc giải khát, nhưng dưới bầu không khí điên cuồng này, nếu kinh động đến những người dân bản địa khác, hai người có thể nói là thập tử vô sinh.
Gadi cũng vọt lên.
Hắn biết mình không có lựa chọn nào khác. Hắn đã gọi điện thoại đến tổng bộ Hợp Sinh. Tình huống nghiêm trọng đến mức hắn không thể tưởng tượng nổi.
Nhiều ngân hàng thuộc tập đoàn tài chính Hợp Sinh bị đốt cháy. Thái độ của các quan chức cấp cao chính phủ và quân đội cũng mơ hồ một cách đáng kinh ngạc. Bọn hắn hiển nhiên đang mắt nhắm mắt mở với hành động hung ác của những người dân địa phương.
“Phải tự cứu thôi.”
Đây là nguyên văn lời nói của Hoàng lão gia tử.
“Cuộc bạo loạn này là một âm mưu lớn chống lại chúng ta, người Hạ quốc. Chúng ta không thể dựa vào bất cứ kẻ nào được.”
Điều thực sự khiến Gadi lấy hết can đảm là một câu nói khác của Hoàng lão gia tử. Sau khi nghe Gadi miêu tả lại hành vi của Nobel, Hoàng lão gia tử chẳng những không tức giận, ngược lại còn bật cười: “Đây mới là dòng máu nhà họ Hoàng ta. Gadi, ngươi phải hãy dũng cảm chiến đấu trong những hoàn cảnh tuyệt vọng, đừng làm ta thất vọng.”
Điều khiến hắn càng phát điên hơn nữa là Gadi tận mắt nhìn thấy Nobel đâm mù mắt của chủ nhân căn phòng.
Cảnh tượng chiếc kéo của Nobel tản ra ánh sáng lạnh lẽo, không chút nương tay đâm thẳng vào mắt nam nhân kia, khiến Gadi nhận ra người mà hắn cho rằng chỉ biết ăn chơi trước kia mới thật sự là người có thể lãnh đạo tập đoàn tài chính Hợp Sinh trong tương lai.
Đôi khi con người thật kỳ lạ.
Gadi có phần do dự khi giết người vì an toàn bản thân nhưng khi vì tiền đồ của mình mà giết người, hắn lại có can đảm.
Còn cách nào tốt hơn để củng cố tình hữu nghị bằng phương thức đồng sinh cộng tử chứ?
Không có.
Gadi biết rất rõ tính cách của Nobel. Có thể nói, nếu lần này hắn có thể cùng Nobel trốn thoát, tương lai hắn sẽ dưới một người trên vạn người.