“Khi các ngươi giết người Hạ quốc của chúng ta, các ngươi có bỏ qua khi bọn hắn cầu xin tha thứ không?”
Chaha im lặng.
Nobel run rẩy đứng dậy, đi về phía cô bé: “Con gái cưng của ngươi đang mặc bộ đồ của Burberry, máu dưới váy vẫn còn chưa khô.”
“Ta luôn nhìn hàng xa xỉ rất chuẩn. Điều kiện gia đình ngươi không mua nổi chiếc váy này.”
Cựu playboy chỉ vào mắt Chaha sau đó dùng giọng điệu mỉa mai hỏi: “Khi con gái của ngươi yêu cầu ngươi giết chủ nhân của chiếc váy này, đứa bé đó có cầu xin các ngươi tha thứ không?”
Chaha chết rồi. Cảnh tượng cuối cùng của hắn khi còn trên thế gian là cảnh ác ma vung dao giết chết con gái của mình.
“Báo ứng…”
Chaha thấy tư thế ngã xuống của con gái mình dường như giống hệt nữ hài mà hắn đã giết chết cách đây không lâu.
Cứ chính trực mà báo oán, lấy ân huệ để đáp lại ân huệ.
Nobel không hiểu những đạo lý nho nhã này. Hắn chỉ tin vào cách làm việc của Tô Bình Nam.
Lấy răng trả răng, lấy mắt trả mắt.
…
Căn phòng cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.
Hai người không ngừng thở dốc. Bọn hắn có thể nhìn thấy tơ máu đỏ bừng trong mắt đối phương.
“Ngươi nói khi nào thì cứu binh đến?”
Gadi khó khăn bước đến bên cửa sổ, nhìn ngọn lửa trên đường phố, hỏi với vẻ mong đợi.
Thế giới bên ngoài ngày càng giống địa ngục.
Có rất nhiều xác của người Hạ quốc, phần lớn là xác của những nữ nhân quần áo không chỉnh tề. Một số siêu thị và ngân hàng do người Hạ quốc mở trên đường cũng bốc cháy.
Rõ ràng tình hình đã hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát.
Điều khiến Gadi tuyệt vọng nhất là hắn nhìn thấy xe cảnh sát và một số xe quân sự ầm ầm chạy qua, nhưng những người này không có hành động gì đối với người Hạ quốc.
Bọn hắn trơ mắt nhìn dân thường bị giết.
“Nhanh thôi.”
Nobel lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn, chưa đầy năm giây đã có cuộc gọi đến.
“Lúc nào cũng phải giữ điện thoại, ta cần vị trí của ngươi sau hai tiếng rưỡi nữa.”
Vì âm lượng điện thoại di động của Nobel rất lớn nên Gadi rất ngạc nhiên khi nghe thấy giọng một nữ nhân phát ra từ điện thoại.
Mặc dù giọng nói của nữ nhân rất êm tai nhưng trong mắt Gadi lại tràn đầy vẻ khó tin.
Cọng cỏ cứu mạng của hai người là một nữ nhân?
“Đại tỷ?”
Khác với Gadi đang tuyệt vọng, giọng điệu Nobel lại tràn đầy sự ngạc nhiên và kính trọng.
“Lần này làm phiền ngươi rồi.”
“Trong môi trường này, giới tính nữ đương nhiên là một sự ngụy trang.”
Tiếng cười khẽ của Mộ Dung Thanh Thanh truyền đến: “Ta đã đến quốc gia này rồi. Bây giờ, chỉ cần ngươi cố gắng chịu đựng hai tiếng rưỡi nữa, ta cam đoan ngươi có thể sống sót.”
Nobel mô tả chi tiết hoàn cảnh và vị trí địa lý của mình trước khi cúp điện thoại.
“Một nữ nhân có thể giúp được gì? Nếu bị những người kia làm nhục thì sao? Đây không phải trò chơi, sẽ chết người đấy…”
Gadi chưa kịp nói xong đã bị Nobel cắt ngang: “Đấu Chiến Thắng Phật đấy. Nếu ngươi gặp Mộ Dung đại tỷ, ngàn vạn lần không được ăn nói lung tung. Nàng sẽ cắt đầu lưỡi ngươi.”
Gương mặt Nobel hiện lên sự tự hào. Hắn thấp giọng nói trong khi chỉ có hai người: “Trong toàn bộ Hạ quốc, giết người chuyên nghiệp nhất là Hải Đông Thanh. Mà người lợi hại nhất Hải Đông Thanh là một vị Phật, Đấu Chiến Thắng Phật.” Bây giờ Nobel giống như một cậu bé fanboy, không có sự hung dữ khi hắn giết người vừa rồi: “Nữ nhân vừa gọi điện thoại cho ta là Đấu Chiến Thắng Phật đấy.”
Gadi há to miệng, một lúc lâu sau mới lắp bắp nói: “Thật hay giả?”
“Đấu Chiến Thắng Phật chỉ là một góc núi băng của lão đại, còn có mấy cao thủ giết người như ngóe. Không biết lần này bọn hắn có đến không. Lần trước ta bị bắt cóc đã được lão đại đích thân ra tay cứu.”
Nobel đột nhiên trở nên giống như bà thím nhiều chuyện, bắt đầu thao thao bất tuyệt.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, mặt trời lặn đã nhuộm đỏ ánh hoàng hôn.
…
Hàn Quốc.
Thời gian trôi qua, ngay sau khi Xa Tố Nhã nhìn về phía căn phòng lần thứ ba, cửa phòng tổng giám đốc tầng cao nhất của tòa nhà Kim Môn mới mở ra.
Tất cả lãnh đạo cấp cao của Kim Môn nghiêm túc bước ra ngoài.
Nhất là lão Thôi, trưởng phòng phòng quan hệ công chúng bình thường vô lại, nhưng lúc này lại có vẻ thất thần. Xa Tố Nhã thấy chẳng những hắn không còn vẻ nịnh bợ, lôi kéo làm quen như ngày thường, mà hắn còn ngã một cái thật mạnh trước cửa thang máy.
Vị khách thần bí này khiến hắn sợ đến vậy sao? Những chuyện xảy ra trước mặt khiến Xa Tố Nhã tò mò vô cùng. Dù sao người tiến vào căn phòng đó cũng chẳng phải nhân vật tiếng tăm gì.
Thông tin tập đoàn Kim Môn bao gồm tất cả các lãnh đạo cao cấp, trước đó Xa Tố Nhã đã điều tra.
Đáng tiếc, tuy nàng bỏ ra giá cao nhưng điều tra cũng chỉ sơ sài mà thôi. Không ai dám đối đầu với mãnh thú có thế lực to lớn trong bóng đêm. Tuy nhiên, chỉ số IQ siêu cao của nàng cũng đủ để khám phá ra rất nhiều điều.
Đinh Thanh tàn nhẫn là lão đại của băng đảng Hồ Bắc sông Lệ Thủy, Lý Tử Thành là trợ thủ đắc lực nhất của hắn. Thôi Kỷ Hiền là một trong những nhánh của nhà họ Thôi Khánh Châu, cũng là một tên khốn kiếp trước khi phát tài.
Lịch sử phát triển sớm nhất của tập đoàn kim Môn có thể nói là lịch sử tranh giành quyền bá chủ toàn xứ sở kim chi ngoại trừ Seoul.
Thủ lĩnh phái Kim Môn dã tâm bừng bừng đã dùng đủ loại thủ đoạn sát nhập phái Lệ Thủy, phái Hổ, phái Bắc Đại thành một tổ chức bạo lực lớn nhất xứ sở kim chi.
Sau khi sáp nhập, các băng đảng này được đổi tên thành tập đoàn Kim Môn, phát triển vô cùng khốc liệt với dòng tiền dồi dào, thông qua các thủ đoạn bạo lực.