“Chiếc túi Channel của ngươi à?”
Đề tài này càng khiến Kim Thuần Tình mở máy hát nhiều hơn: “Khi ta chạy đi tìm ngươi, ta nhìn thấy túi xách của ngươi nằm trong tay một đại nhân vật mặc vest màu xanh nhạt.”
Giọng nói của nữ hài càng lúc càng thấp: “Vốn dĩ ta muốn giúp ngươi lấy lại nhưng khí thế của hắn dọa người quá. Mặc dù hắn mỉm cười khi biết ta sống cùng với ngươi, nhưng ta cảm thấy hắn giống như ác thần mà bà của ta thờ phụng vậy…”
“Cho nên, ta không dám nói hắn trả lại. Nhưng ngươi yên tâm, nếu hắn không trả cho ngươi…”
Kim Thuần Tình cắn môi, gương mặt cương quyết: “Lần sau khi chia tiền cho ta, ngươi cứ trừ ra. Kim Thuần Tình ta xưa nay rất hào phóng, không bao giờ keo kiệt với bạn bè.”
Xa Tố Nhã phá lên cười. Gánh trên người quá nhiều chuyện khiến nữ hài mỗi lần nhìn thấy bạn của mình mới có thể cảm nhận được cuộc sống này thật tuyệt. Nếu không, nàng không biết mình muốn gì trên thế giới này.
…
Trong lúc hai nữ hài đang cười đùa với nhau, âm thanh mở cửa phòng bệnh cắt ngang khung cảnh ấm áp này.
Mở cửa, Lý Tử Thành cùng với bốn nữ nhân viên bán hàng xa xỉ phẩm bước vào.
Hai nữ nhân đi trước nhất cẩn thận bước đến giường bệnh, tay cầm một bộ váy dạ hội màu xanh lá cây, hiển nhiên có giá trị rất lớn. Đánh giá từ chiếc găng tay trắng và hành động câu nệ của các nàng, thứ mà hai người này đang cầm không phải là một bộ quần áo, mà giống một vật gia truyền dễ vỡ hơn.
Trong ánh mắt nghi hoặc của Xa Tố Nhã và Kim Thuần Tình, Lý Tử Thành khom người xuống: “Chiếc váy thiết kế của Karl Lagerfeld tiên sinh hiện nay không còn có mặt trên thị trường nữa. Chiếc váy này là kho báu của toàn bộ cửa hàng quần áo Chanel ở Hàn Quốc, cũng là chiếc duy nhất trên thế giới.”
“Tô tiên sinh cảm thấy đáng tiếc về chuyện bất ngờ xảy ra với ngươi. Đây là lời xin lỗi đầu tiên.”
Lý Tử Thành vừa dứt lời, hai nữ hài còn lại một người cầm đôi giày, một người cầm chuỗi dây chuyền kim cương sáng chói bước đến trước mặt hai người đang ngây ra như phỗng.
Lý Tử Thành tiếp tục lên tiếng: “Đôi giày này là phiên bản giới hạn của gia tộc Berluti ở Gaul, cũng là thứ mà Xa tiểu thư yêu thích nhất.”
“Chiếc vòng cổ sapphire màu xanh lam thuộc dòng Festa của Bvlgari. Tô tiên sinh nói giá cả mới có thể đại diện cho thành ý của hắn.”
Bên trong căn phòng yên tĩnh như chết.
Bất luận nữ hài phụ trách bưng những món đồ xa xỉ phẩm hay Xa Tố Nhã nằm trên giường bệnh và Kim Thuần Tình, tất cả đều nín thở.
Bất kỳ nữ nhân nào cũng muốn có được những món đồ sang trọng trong đời.
Đặc biệt là những nữ nhân viên bán hàng xa xỉ phẩm. Hai từ ghen tỵ hiện ra trong mắt các nàng khi nhìn Xa Tố Nhã.
Tổng giá trị của những món đồ này có lẽ lên tới tám trăm triệu won. Điều quan trọng nhất là những món đồ xa xỉ này đều là phiên bản giới hạn, có nghĩa là ngươi có tiền cũng không thể mua được!
“Chúa ơi, có phải ta đang nằm mơ hay không?”
Kim Thuần Tình kịp phản ứng rống lên thật to. Nữ nhân ôm lấy vòng eo của Xa Tố Nhã, lắc thật mạnh: “Tố Nhã, ta đã nói gương mặt này của ngươi là mặt yêu tinh hại dân hại nước mà. Bây giờ rốt cuộc cũng có người thích Tố Nhã xinh đẹp của chúng ta.”
Có lẽ nghĩ đến Xa Tố Nhã vẫn còn là một bệnh nhân, Kim Thuần Tình điên điên khùng khùng dừng lại hành động điên cuồng của mình, nhẹ nhàng nâng gương mặt của Xa Tố Nhã lên: “Đương nhiên, Tố Nhã tâm địa thiện lương của chúng ta gả vào nhà giàu sẽ không quên người chị này đã nỗ lực mọi thứ vì ngươi đúng không?”
“Chị của ngươi vì ngươi mà trải qua rất nhiều đau khổ. Ngươi nhìn bàn tay của ta đi.” Kim Thuần Tình lắc lư hai tay của mình trước mặt Xa Tố Nhã: “Đây toàn là nếp nhăn do giặt quần áo giúp ngươi ăn học đấy. Đã nhiều năm như thế, ta thậm chí còn không chăm sóc chúng được.”
Nghe người bạn thân líu lo, Xa Tố Nhã không nói gì.
Có lẽ trong mắt người ngoài, nàng đang sốc bởi những món quà đắt đỏ này. Nhưng trên thực tế, trong lòng Xa Tố Nhã không hề vui mừng mà là sợ hãi.
Không sai, là sợ hãi.
Khác với người bạn thân và những nữ nhân viên bán hàng khác đang hâm mộ nàng, trí thông minh siêu đỉnh của nàng giúp cho nàng hiểu được sự đáng sợ ẩn sau những món quà này.
Nàng rất thích đôi giày đó, có thể nói là cực kỳ thích. Nhưng nàng chưa từng đề cập với bất cứ ai về đôi giày thủy tinh phiên bản giới hạn mà nàng yêu thích cả. Điều duy nhất có thể chứng minh suy nghĩ của mình là nàng đã đặt tất cả tạp chí thời thượng liên quan đến sợi dây chuyền chiếu sáng rạng rỡ dưới ánh đèn kia.
Xa Tố Nhã cũng nhớ đến lần đầu tiên nàng thấy nó là khi nào. Lúc đó nàng được chọn làm đại diện cho công ty vì quá nổi bật, tháp tùng chủ tịch tham gia một bữa tiệc tối cao cấp.
Chiếc vòng cổ này là một trong những món đồ phiên bản giới hạn hàng đầu được nữ minh tinh vừa tham gia bộ phim truyền hình nổi tiếng được mệnh danh là người tình quốc dân đeo.
“Sau này ta có tiền, ta sẽ mua nó.”
Đây là lời nói đùa của nàng với một người bạn quen trong một vụ làm ăn: “Minh tinh kia rất đẹp nhưng ta cảm thấy cổ của ta thon dài, thích hợp với sợi dây chuyền đó hơn.”
…
Vô số ký ức quay cuồng trong đầu Xa Tố Nhã, một thiên tài có chỉ số IQ siêu cao. Còn kho báu của cửa hàng Chanel thì sao?
Đây từng là nỗi ám ảnh của Xa Tố Nhã. Sau khi nhận được cổ tức và tiền thưởng đầu tiên, nàng bước vào cửa hàng cao cấp của Chanel và bị cuốn hút bởi chiếc váy này ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Lúc đó nàng đã hỏi thăm rất lâu, kết quả lại bị nhân viên cửa hàng thông báo đây là hàng không bán, nàng đành bất đắc dĩ rời đi.
Mong mà không được mới là thứ thích nhất.
Chính vì vậy mà sau này mỗi lần đến cửa hàng Chanel, nàng đều sẽ dừng lại rất lâu trước tủ trưng bày bằng kính.