Xa Tố Nhã nhìn đồng hồ treo trong phòng bệnh, 9h15.
Nàng mới hôn mê được bốn tiếng. Trong bốn tiếng ngắn ngủi đó, đại nhân vật đáng sợ kia đã điều tra rõ ràng mọi thứ về nàng.
“Chỉ là muốn xin lỗi hay còn có suy nghĩ nào khác?”
Xa Tố Nhã cuối cùng cũng nghiêm túc nói chuyện với Lý Tử Thành. Biểu hiện của nàng nghiêm túc đến đáng sợ.
“Nếu chỉ là một lời xin lỗi thì ta chấp nhận lời xin lỗi. Nhưng ta sẽ không bao giờ nhận những món quà này.”
Xa Tố Nhã nói tiếp: “Nếu còn có suy nghĩ ám muội nào khác, xin lỗi, ta lại càng không thể nhận.”
“Xin lỗi thì là một phần thôi.”
Lý Tử Thành khom người, thể hiện sự tôn trọng đầy đủ đối với đối phương: “Tô tiên sinh nói bản kế hoạch đó rất đáng giá. Đây là thành ý của chúng ta.”
“Còn không phải muốn theo đuổi Tố Nhã xinh đẹp, tài hoa hơn người, hơn nữa còn biết làm cơm nấu canh sao?”
“Có vẻ như việc ngươi có tiền hay có gu thẩm mỹ hay không thực sự không quan trọng.”
Gương mặt tròn trịa của Kim Thuần Tình một lần nữa xuất hiện trước mặt Lý Tử Thành. Nữ nhân cứng rắn này thậm chí còn cố tình làm ra vẻ không thể tin nổi, nói những lời đến mức Lý Tử Thành luôn lạnh lùng cũng không thể chịu đựng được.
“Nhìn eo và cái mông của nàng đi, nhất định đẻ rất nhiều con. Nhà hào môn không phải càng nhiều con càng tốt sao? Hơn nữa, chỉ số thông minh của Tố Nhà nhà chúng ta vô cùng cao, sẽ được di truyền cho đời sau.”
Lời nói thô bạo nhưng lý lẽ không thô bạo.
Ban đầu, Lý Tử Thành tôn trọng Kim Thuần Tình là vì nể mặt Xa Tố Nhã. Nhưng khi Kim Thuần Tình nói năng không ý tứ như vậy, suy nghĩ của Lý Tử Thành đã phát sinh thay đổi.
Xa Tố Nhã đích thật rất đẹp. Đây là điều thứ nhất.
Điều thứ hai đúng như nữ nhân này nói, Xa Tố Nhã rất thông minh. Không phải các tài phiệt đều coi trọng đời sau sao? Biết đâu chừng Tô tiên sinh có hứng thú với nữ hài này thì sao?
Dù sao Lý Tử Thành cũng chưa đọc qua bản tài liệu đó, hoàn toàn không biết nội dung của nó chấn động đến cỡ nào. Theo hắn, những món quà đó quá quý giá.
Thái độ của Lý Tử Thành càng cung kính hơn, người cúi sâu hơn, hoàn toàn không giống thái độ mà một giám đốc hội đồng quản trị nên có đối với một nhà quản lý chuyên nghiệp.
Hiện tại, suy nghĩ duy nhất của Xa Tố Nhã bây giờ là bóp chết người bạn thân của mình.
Nàng không phải hàng hóa ngoài chợ.
Nhìn Kim Thuần Tình vẫn đang bán mình như một miếng thịt lợn, Xa Tố Nhã dùng giọng điệu lạnh lùng nhất trong đời, nghiến răng nghiến lợi nói một câu: “Nếu bây giờ ngươi không biến mất trước mặt ta, tháng sau ngươi sẽ không nhận được một xu nào.”
Thấy Xa Tố Nhã giận dữ như vậy, Kim Thuần Tình ham tiền bỏ chạy với tốc độ rất nhanh. Nàng gật đầu với Xa Tố Nhã, thậm chí trước khi đối phương kịp phản ứng, cánh cửa phòng bệnh đã bị đóng sầm lại.
“Ta xin lỗi, giám đốc Lý.”
Xa Tố Nhã ngượng ngùng cười: “Người bạn này của ta đầu óc đơn thuần lắm, không có bất kỳ tâm cơ nào đâu, ngược lại còn rất đáng yêu.”
“Đúng là không tệ.”
Lý Tử Thành sống trong hoàn cảnh ngươi lừa ta gạt đã lâu gật đầu. Nam nhân đặt một tấm danh thiếp trước mặt Xa Tố Nhã.
“Danh thiếp của Tô tiên sinh.”
Lý Tử Thành trịnh trọng nói: “Sếp rất có hứng thú với kế hoạch mà ngươi cung cấp, hy vọng khi nào ngươi xuất viện thì gọi cho hắn. Hắn muốn gặp ngươi một lần.”
“Ta nhớ rồi.”
Nhìn thấy Xa Tố Nhã cẩn thận cầm tấm danh thiếp lên, Lý Tử Thành nghiêm túc bổ sung một câu: “Là đồng nghiệp, ta khuyên ngươi một câu, tuyệt đối không được tiết lộ số điện thoại này ra ngoài. Nếu không, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
Xa Tố Nhã gật đầu.
Nữ hài nhìn tấm danh thiếp trong tay, bất giác cau mày. Nàng từng nghiên cứu tâm lý học, rất giỏi phân tích chi tiết về đặc điểm tính cách của một người.
Tấm danh thiếp trong tay nàng được làm bằng vàng lá, mặt trước chỉ có số điện thoại, không có tiêu đề gì, mặt sau có hoa văn và dòng chữ Hạ quốc khiến Xa Tố Nhã rất ngạc nhiên.
Hoa văn là một con rồng Hạ quốc chín móng cuộn tròn trong vũ trụ đen nhánh. Con rồng ngửa mặt lên trời gào thét, các móng vuốt của nó bám chặt vào trái đất!
Hơi thở phách lối, kiệt ngạo, cuồng vọng phả vào mặt Xa Tố Nhã.
Xa Tố Nhã không thể nào hiểu được một người phải kiêu ngạo đến mức nào mới sử dụng hình mẫu như vậy xem như thẻ căn cước của mình.
Nàng có thể đọc hiểu câu Hạ quốc kia.
Chớ hưởng nhàn, bạc phếch mái đầu xanh.
“Để tỏ lòng tôn kính, bây giờ ta có thể đi gặp Tô tiên sinh.”
Xa Tố Nhã rời mắt khỏi tấm danh thiếp, ung dung nói. Tấm danh thiếp này đã nói lên tính cách mạnh mẽ của Tô Bình Nam, cho nên nàng quyết định cư xử đúng mực nhất có thể.
…
A Chính là một người trẻ tuổi có mái tóc đen và chiều cao thấp.
Mặc dù A Chính chưa bao giờ thừa nhận mình là người Hạ quốc, nhưng ngũ quan hay màu da, hắn không khác gì người Hạ quốc cả. Sự thật như sắt thép mỗi thời mỗi khắc nói cho hắn biết hắn đang cố lừa dối chính mình. Hắn là người Hạ quốc chính gốc.
Huống chi hắn còn có một cái tên rặt Hạ quốc, A Chính.
Tuy nhiên, không giống như những người Hạ quốc khác ở Java, gia đình A Chính từ khi hắn bắt đầu biết chuyện chưa bao giờ giàu có. Mà nguyên nhân tạo thành cái nghèo là do lỗi của người ba đã chết bảy tám năm của hắn.
Người ba chết tiệt của hắn đã tiêu hết tiền của mình để mua một số cửa hàng trên vịnh, với ý định tận dụng sự bùng nổ vận chuyển hàng hóa mà kiếm bộn tiền.
Người tính không bằng trời tính.
Ngôi nhà mà gia đình A Chính mua đã bị tàn phá bởi thiên tai trong năm đầu tiên mua, tài sản mà bọn hắn đã làm việc chăm chỉ trong nhiều thập kỷ và mẹ của A Chính đều tan thành cát bụi...
Chuyện cũng không còn cách nào khác.
Thật ra, ánh mắt của ba A Chính không tệ, nhưng hắn không bao giờ ngờ được mực nước biển dâng cao và thời tiết khắc nghiệt ở Java sẽ dẫn đến một cơn bão quét sạch cả gia đình hắn.