Cuộc đời đánh ngã một người là điều rất dễ dàng. Không lâu sau, ba của A Chính qua đời bi thảm trên đường phố sau một cuộc xung đột với một tên cướp do uống quá nhiều rượu.
Ba nhát dao.
A Chính đã sớm quên mất kẻ sát nhân là ai, nhưng hắn nhớ rõ ba của hắn bị giết là vì năm nghìn rúp Java, tức hai tệ Hạ quốc.
Rõ ràng kẻ sát nhân không nghĩ rằng người Hạ quốc lại nghèo đến thế nên hắn tức giận đến mức thực hiện hành động tàn nhẫn.
Mất ba mất mẹ năm A Chính chỉ mới có chín tuổi. Từ đó A Chính trở thành môt con chuột lăn lộn ở bến cảng cũ nát này.
Chuột là một thuật ngữ chung để chỉ những người trẻ tuổi làm bất cứ điều gì vì tiền ở khu vực này.
Chỉ cần ngươi trả đủ tiền, bọn hắn có thể làm bất cứ chuyện gì cho ngươi.
Chạy việc vặt, hỏi thông tin, thậm chí giúp ngươi cướp của và vận chuyển ma túy.
A Chính vừa kỷ niệm sinh nhật lần thứ 20 hôm nay. Có lẽ do vận may của hắn không tệ, mà cũng có thể vì hắn biết nói tiếng Hạ quốc, một ông chủ lớn ở cảng đã giao cho hắn một công việc béo bở trị giá ba trăm đô la.
“Có một nhóm người cần người dẫn đường, ngươi thật may mắn, những người này cần một người Hạ quốc.”
Lúc đó, A Chính nhận ba mươi đô la tiền đặt cọc và ghi nhớ những điều cần tránh.
“Đừng hỏi nguồn gốc, đừng xem quá trình, chỉ cần nghe theo. Hãy nhớ lời ta nói.”
Lão đại ném cho A Chính tờ tiền mặt, vỗ vỗ vai của hắn.
“Ai dám lẻn vào Jakarta vào lúc này đều là kẻ điên. Chỉ như vậy chúng ta mới có thể đảm bảo ngươi có thể sống sót trở về.”
…
Với số tiền lớn ba trăm đô la này, có thể nói A Chính đã đủ tôn trọng những vị khách còn chưa gặp mặt.
Hắn vất vả lắm mới thuê được một chiếc xe tải nhỏ từ những người bạn. Đương nhiên, hắn đã phải trả giá rất cao là mười đô la cho nó.
Theo quan điểm của A Chính, hắn không quan tâm đến việc mình đón người hay ma, cũng không quan trọng danh tính của những người này.
Hắn chỉ cảm thấy những người đó sẽ trả một nghìn tám trăm đô la để tìm một người dẫn đường địa phương, chỉ cần phục vụ tốt thì bọn họ có thể cho hắn một khoản tiền boa hậu hĩnh.
Không sai, A Chính chắc chắn đối phương đã đưa cho lão đại của hắn ít nhất hơn một ngàn đô la.
Chia ba bảy gần như đã trở thành quy định. Nếu không phải đối phương trả hơn một ngàn đô la, liệu lão đại có hứa sẽ trả hắn ba trăm đô la không?
Ánh mắt của A Chính vẫn còn thiển cận lắm.
Đối với hành động lần này, tập đoàn Cẩm Tú đã hứa nhường lại 5% lợi nhuận trong giao dịch vận chuyển tiếp theo với liên minh phong trào tự do Aceh.
5% này tượng trưng cho một con số mà A Chính không bao giờ chạm đến được.
…
Cuộc gặp gỡ giữa A Chính và đội vũ lực cao cấp của Cẩm Tú không được suôn sẻ.
Sau khi thực hiện nhiều tín hiệu dài và hai tín hiệu ngắn bằng đèn pin trên biển như đã thỏa thuận, A Chính rốt cuộc cũng nhìn thấy những người này.
Khoảnh khắc bảy người Hạ quốc từ vùng nước yên tĩnh nhưng bẩn thỉu leo lên bờ, A Chính đột nhiên có chút hối hận vì mình đã bỏ ra mười đô la để thuê xe.
Mùi của những người đó không dễ chịu chút nào, đặc biệt là một người trong đó, một nam nhân trông giống như một con gấu. Khi bơi tới, hắn giơ cao một chiếc túi da trong tay.
Chiếc túi trông rất nặng. Điều này dẫn đến tốc độ của hắn chậm nhất, đồng thời hắn cũng là người bẩn thỉu nhất.
“Các ngươi bơi đến đây à?”
A Chính bịt mũi, giọng nói có chút xem thường. Chi phí thuê một chiếc thuyền đánh cá vào cảng chỉ có vài trăm đô la, những kẻ này keo kiệt đến như vậy, hiển nhiên không phải khách sộp.
A Chính lăn lộn tầng dưới chót có thói quen đo lường mọi thứ bằng tiền.
Nhưng giây tiếp theo, điều hắn muốn nói đã bị hành động của Cảnh Hùng Tử dọa nuốt trở lại.
Cảnh Hùng Tử ném chiếc túi vào một chỗ sạch sẽ, sau đó phân phát vũ khí cho những người khác.
Nhìn những khẩu súng khác nhau được tháo rời thành nhiều bộ phận đang được lắp ráp trong tay những người kia như thể có phép thuật, hắn thức thời ngậm miệng lại khi nhìn những khẩu súng lần lượt lóe lên ánh sáng.
Lực chú ý của A Chính đều tập trung trên người Cảnh Hùng Tử, cho nên hắn không phát hiện một hán tử vóc người gầy gò đã hoàn thành điều tra cơ bản nhất về chiếc xe tải của hắn.
“Đây là đao của Hạ quốc.”
Sau khi quan sát vài nam nhân lắp ráp súng, mỗi người lại cắm thêm một con dao găm quân đội vào bên hông, A Chính vội vàng tìm chủ đề để nói.
“Đây là dao găm ba cạnh của quân đội, không phải đao.”
Hạng Tiểu Bình nhẹ nhàng lau đi vết nước trên con dao găm quân đội, bốn chữ “bảo vệ tổ quốc” khắc trên thân dao phát ra ánh sáng xanh mờ nhạt dưới ánh trăng.
“Ngươi là địa đầu xà mà Aceh tìm?”
Mộ Dung Thanh Thanh là người duy nhất không cởi quần áo vắt khô nước. Nữ nhân lau sạch nước trên người, sau đó hỏi A Chính.
“Hai phút. Thứ nhất, ngươi hãy thuật lại kỹ càng tất cả chi tiết mà ngươi biết về tình hình hiện tại ở Jakarta.”
“Thứ hai, chúng ta cần một cửa hàng quần áo để thay quần áo.”
Năm phút sau, chiếc xe tải rách nát gầm rú rời khỏi cảng. Những con linh cẩu trong đêm vĩnh viễn không ngờ đến sự xuất hiện của những con khủng long bạo chúa này sẽ mang đến điều gì cho Jakarta vốn đã giống như địa ngục.
…
Những người xuất sắc thường rất tự tin.
Cho dù Xa Tố Nhã có trải qua khoảng thời gian bi thảm đến đâu, nhưng bây giờ nàng đã được coi là ưu tú trong mắt bất kỳ đại gia kinh doanh nào.
Vì vậy, nữ hài đã tự tin nhận những món quà đó, đồng thời cũng gửi một tin nhắn cho Tô Bình Nam.
“Nếu là trao đổi giá trị thì ta chấp nhận.”