Bất kỳ nữ hài nào dù xinh đẹp, xấu xí, giàu hay nghèo đều có trong lòng một bộ váy yêu thích.
Xa Tố Nhã cũng không ngoại lệ.
Chiếc váy báu vật của cửa hàng Chanel là chiếc váy lệch vai cổ chữ V.
Đường viền cổ của chiếc váy này rất lớn, chất liệu sa tanh cực kỳ cao cấp là một sự kết hợp hoàn hảo giữa nữ tính và thống trị.
Đặc biệt, Xa Tố Nhã có xương quai xanh khiến nhiều nữ hài ghen tỵ. Thiết kế trễ vai khoe đường cong hoàn hảo của nàng trong tầm mắt mọi người.
Với chiếc cổ thiên nga và đường nét khuôn mặt thanh tú, Xa Tố Nhã xuất hiện trước mặt Tô Bình Nam sau khi khoác lên mình chiếc váy dài như vậy.
“Đẹp như nữ thần rắn.”
Tô Bình Nam trầm ổn như núi lần đầu tiên có trải nghiệm cực kỳ trực quan về từ này trong một cuốn sách.
“Ngồi đi.”
Tô Bình Nam chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh, nhân viên pha chế đứng ở quầy bar ngoan ngoãn đặt cốc cocktail yêu thích của Xa Tố Nhã lên quầy bar rồi lặng lẽ rời đi.
Chỉ có âm nhạc thuần khiết của bản Casablanca trôi nổi trong không gian rộng lớn, không có ai khác.
Nơi hai người gặp nhau là khách sạn quốc tế Kim Môn tráng lệ mà Tô Bình Nam đang ở. Tòa nhà vốn thuộc về Daewoo này đã được tập đoàn Kim Môn mua lại và bỏ ra rất nhiều tiền để xây dựng. Hiện nay nó là một trong những khách sạn 5 sao hàng đầu ở Hàn Quốc.
Toàn bộ câu lạc bộ tư nhân trên tầng cao nhất của khách sạn đã hoàn toàn được dọn sạch. Nam nhân ngồi trên một chiếc ghế cao trước quầy bar với vẻ mặt bình tĩnh, hai tập tài liệu dày cộm được đặt bên cạnh ly rượu của hắn.
Xa Tố Nhã rời mắt khỏi đống tài liệu. Hai tập tài liệu đó đều ở trong túi xách của nàng, đương nhiên nàng rất quen thuộc.
Một là kế hoạch chuyển đổi cơ cấu tổ chức của tập đoàn Kim Môn, còn lại là kế hoạch cho một mảnh đất thương mại ở khu vực Gangnam.
“Sở dĩ dọn chỗ là vì ta thích sự yên tĩnh và dành đủ sự tôn trọng cho nhân tài.”
Tô Bình Nam thoải mái nhìn nữ hài bên cạnh, nâng ly lên: “Trên đời này thứ duy nhất có thể khiến tư bản cúi đầu là tài năng, một tài năng đủ kinh người.”
Ánh mắt của nam nhân rất nghiêm túc, không hề có một chút ám muội nào khi nhìn Xa Tố Nhã.
“Ta đã đọc hai bản kế hoạch của ngươi. Ngươi là một thiên tài.”
Tô Bình Nam uống cạn ly rượu.
Trong tiếng nhạc du dương, Xa Tố Nhã cười tươi như hoa.
“Ta vẫn luôn là một thiên tài.”
Người tài thường rất tự tin, Xa Tố Nhã không hề khiêm tốn trước lời khen ngợi của Tô Bình Nam, ngược lại với giọng điệu cực kỳ nghiêm túc nàng nói ra đánh giá về bản thân mình.
“Từ bé đến lớn, thành tích học tập của ta điều đứng đầu toàn trường. Ta chỉ mất ba năm để hoàn thành toàn bộ sáu năm tiểu học, cấp hai cấp ba cũng chỉ mất hai năm. Trước năm hai mươi tuổi ta đã lấy được tất cả các chứng chỉ bằng cấp ta cần.”
“Nhưng có thể áp dụng được những gì mình học vào thực tế mới là kẻ thông minh.”
Vẻ mặt cô gái nghiêm túc: “Ta có khứu giác kinh doanh cực kỳ nhạy bén, khả năng thực hiện nó cũng rất mạnh. Sự thật đã chứng minh rằng ta đã kiếm về cho Kim Môn rất nhiều tiền.”
“Khi tiền nhiều đến một mức nhất định, nó sẽ chỉ là một con số.”
Những lời mà Tô Bình Nam nói ra có thể sẽ khiến đa số những người bình thường chỉ muốn bóp chết hắn: “Nếu ta nói bây giờ đến bản thân ta cũng không biết hiện tại mình có bao nhiêu tiền, thì có thể ngươi sẽ không tin.”
Nam nhân xòe hai tay ra: “Nhưng sự thật quả thực là như vậy.”
Cô gái không nói gì, từ cách ăn mặc của nam nhân, nàng biết rằng sự giàu có của người này thực sự rất kinh người.
Không phải ai cũng có thể đeo chiếc Patek Philippe trị giá hơn một tỷ won trên cổ tay, hơn nữa điều khiến Xa Tố Nhã bất ngờ nhất là những chiếc đồng hồ trên cổ tay của đám nhân viên an ninh bên cạnh Tô Bình Nam cũng cực kỳ giá trị!
“Cả hai phần tài liệu này ta đều đã xem qua rất cẩn thận.”
Tô Bình Nam cầm phần tài liệu đầu tiên lên: “Đây là thông tin mảnh đất nằm ở khu vực Gangnam. Để có được mảnh đất này ngươi đã lập một bản kế hoạch cực kỳ chi tiết.”
Ánh mắt của nam nhân sắc bén: “Nếu như ta đoán không nhầm, kế hoạch ban đầu của ngươi là dùng phần tài liệu này để làm bước đệm tiếp cận ta.”
Tô Bình Nam lấy điếu xì gà ra, cực kỳ tao nhã châm lửa sau đó mới tiếp tục nói: “Sau đó tại sao lại thay đổi chủ ý?”
“Trọng lượng của phần tài liệu này quá nhẹ. Lợi ích thu được từ mảnh đất này có thể đối với tập đoàn Kim Môn là một món hời lớn, nhưng đối với một kẻ không thiếu tiền như ngươi thì rõ ràng là không đủ để bù đắp được những ảnh hưởng tiêu cực từ việc ta vi phạm những quy tắc mà ngươi đặt ra.”
Xa Tố Nhã rất tự nhiên bước đến quầy bar làm một nhân viên pha chế, đôi bàn tay trắng nõn mảnh mai của nữ nhân có chút khó khăn khi lắc chiếc bình boston.
Nhưng nhìn vào những động tác vô cùng điêu luyện của nàng, rõ ràng Xa Tố Nhã khá quen với công việc này.
“Vi phạm những quy tắc ta đặt ra?”
Tô Bình Nam tuy biết rõ những vẫn cố ý hỏi: “Tại sao lại nói như vậy?”
“Đây là loại cocktail sở trường của ta. Ta gọi nó là hoa hồng đẫm máu.”
Cô gái rót rượu đã điều chế vào ly rồi đẩy nó đến trước mặt nam nhân: “Nền tảng quan trọng nhất cho sự tồn tại lâu dài của bất kỳ tổ chức bạo lực nào, chính là hệ thống phân cấp chặt chẽ. Việc ta qua mặt chủ tịch Thôi trực tiếp đến gặp ngươi đã là sai quy tắc rồi.”
Nam nhân mỉm cười nhận lấy ly rượu, ra hiệu cho cô gái tiếp tục nói.
Thấy Tô Bình Nam không phủ nhận bốn từ “tổ chức bạo lực”, Xa Tố Nhã đã trở nên mạnh dạn hơn rất nhiều: “Ta cho rằng đối với ngươi mà nói, làm sao để kiểm soát quyền lực được tốt hơn còn quan trọng hơn nhiều so với việc kiếm được nhiều tiền hơn.”