“Các ngươi đang phạm pháp…”
Lời nói của Xa Nghênh Mỹ bị chiếc khuyên tai xuất hiện đột ngột trước mắt dọa cho không nói được gì nữa.
“Kim cương hồng của Nam Phi, tuy không quá hiếm, nhưng trị giá của nó cũng đủ để ngươi phải bóc lịch trong tù cả đời. Ở trong đó có rất nhiều nữ tù nhân biến thái, đám người đó rất thích những cô gái trẻ như ngươi. Có thể ngươi sẽ phải chịu cảnh sống không bằng chết.”
Lời nói của đặc vụ Hàn khiến Xa Nghênh Mỹ dựng tóc gáy. Sau đó không cho cô gái cơ hội giải thích, nam nhân liền tặng cho nàng một chiếc còng tay mà nàng chỉ thấy ở trên phim.
“Chúng ta sẽ thông báo cho gia đình ngươi.”
Thật dễ dàng để một kẻ có kinh nghiệm xã hội phong phú dọa nạt một cô bé vẫn còn đang học trung học: “Ta khuyên ngươi lúc này không nên làm bất cứ hành động phản kháng hay la hét, bởi vì những hành vi này về sau sẽ rất bất lợi cho ngươi.”
...
“Sau đó thì sao?”
Tô Bình Nam nhìn cô gái trước mặt đang chìm trong ký ức, giọng điệu không còn kiểu ép người nữa. Nam nhân là nhân vật có nhiều kinh nghiệm trong xã hội, nên đương nhiên hiểu được sự bất lực của một cô gái khi đối mặt với cơ quan cảnh sát, bao gồm cả sự bất lực của một gia đình thậm chí còn không được tính là phổ thông khi phải đối mặt với một việc như vậy.
Không phải ai cũng có dũng khí để phản kháng.
“Sau đó ba mẹ ngươi qua đời trong một vụ tai nạn giao thông, mà lý do ngươi đổi tên đều là vì một chiếc áo của Versace?”
Tô Bình Nam ném tập tư liệu điều tra danh tính Xa Tố Nhã cho cô gái.
“Mở trang thứ bảy bên trong ra, nội dung trên đó ghi là sau này ngươi không bị Trịnh gia truy cứu trách nhiệm, hơn nữa vẫn tiếp tục làm gia sư cho Trịnh gia. Nhưng vào tháng chín của mười năm trước, khi ngươi phải nhập viện thì ba mẹ ngươi đột ngột qua đời vì tai nạn giao thông. Sự tình cụ thể xảy ra như thế nào chúng ta không thể tìm ra, ta muốn biết cụ thể của sự việc.”
Bất cứ hành động nào cũng có dấu hiệu báo trước.
Tô Bình Nam tuyệt đối không bao giờ dễ dàng tin tưởng một người xa lạ, cho dù cô gái này là một thiên tài trong thế giới ngầm! Vì vậy hắn cần nắm được những thông tin cần thiết từ quá khứ bi thảm của cô gái.
Không sai, từ đầu đến cuối Tô Bình Nam và Xa Tố Nhã có những định nghĩa hoàn toàn khác nhau về thiên tài.
Trong nhận thức của Xa Tố Nhã, tài năng kinh doanh của mình chắc chắn có thể mang lại vô số lợi nhuận cho tập đoàn Kim Môn và Tô Bình Nam. Đây chính là bản lĩnh lớn nhất và duy nhất mà nàng có thể giúp cho tập đoàn Kim Môn.
Nhưng dưới con mắt của Tô Bình Nam, tố chất kinh doanh đáng nể trong mắt người khác của Xa Tố Nhã lại chỉ là thứ yếu.
Còn có kẻ nào có thể kinh doanh tốt hơn một kẻ trùng sinh?
Có thể nói với số tiền mà Tô Bình Nam hiện đang sở hữu, chỉ cần phương hướng chung của thời không này không bị thay đổi do hiệu ứng cánh bướm, thì có thể nói việc hắn trở thành kẻ giàu nhất thế giới chỉ còn là vấn đề thời gian. Vì vậy điều mà hắn thực sự coi trọng chính là những hiểu biết sâu sắc của Xa Tố Nhã về toàn bộ cơ cấu tổ chức bạo lực, đó mới chính là thiên phú của cô gái này ở trong thế giới ngầm, thứ mà đến cả bản thân nàng cũng không biết!
Xa Tố Nhã tiếp tục pha cho mình một ly rượu, nhưng không giống như ly rượu nàng pha lần trước, ly rượu này có màu đỏ tươi như máu.
“Ly này là một biến thể của hoa hồng đẫm máu, nhưng công thức độc quyền của ta còn thiếu một loại nguyên liệu quan trọng nhất.”
Có thể là vì đã mở lòng, nên Xa Tố Nhã bộc lộ yếu tố điên cuồng ẩn sâu trong tính cách của mình, cô gái lấy từ trong túi ra một cây kim dài cực kỳ sắc bén, sau đó đâm thẳng vào ngón tay của mình trước ánh mắt kỳ quái của nam nhân.
Máu máu đỏ thẫm ban đầu sau khi nhỏ vào ly rượu đỏ tươi biến thành màu đen thuần khiết.
“Màu đen mới là sự vĩnh hằng của vũ trụ này.”
Cô gái đẩy ly rượu đến trước mặt của Tô Bình Nam, trên mặt lộ ra vẻ điên cuồng: “Ly này rất tuyệt, ngươi có muốn thử không?”
“Ta thích đến phát điên.”
Tô Bình Nam nâng ly lên: “Nếu không thế giới này thực sự quá nhàm chán.”
Sau khi nhìn nam nhân uống xong, cô gái mới tiếp tục chậm rãi nói: “Ngươi có biết tại sao ta không bị truy cứu trách nhiệm không?”
“Chẳng qua chỉ là trao đổi lợi ích hoặc là uy hiếp ngươi làm việc gì đó mà ngươi không muốn làm.”
Tô Bình Nam cảm nhận được vị rượu cay đắng trong miệng, mỉm cười đáp lại: “Không kẻ nào sử dụng quy tắc bóng tối tốt hơn ta, nên đương nhiên hiểu rõ những thủ đoạn này.”
“Đúng vậy.”
Xa Tố Nhã gật đầu: “Ta bị người ta bắt quỳ cả đêm trong đồn cảnh sát. Đêm hôm đó ba mẹ ta đã liên tục cầu xin Trịnh gia tha tội. Thậm chí ba ta còn học cách sủa như chó, bọn hắn mới chịu tha kèm theo một điều kiện.”
Khi nàng nói ra câu này, trong mắt nữ nhân hiện lên sự thù hận sâu đậm, đến Tô Bình Nam cũng phải nghiêng đầu nhìn nàng.
“Bọn hắn yêu cầu ta xin lỗi, sau đó tiếp tục dạy kèm cho bọn hắn. Nhưng điều này không có nghĩa là bọn hắn tha cho ta.”
Đôi lông mày nhướng lên và đường nét khuôn mặt sắc sảo của Xa Tố Nhã khiến nụ cười của nàng trông giống như một con rắn xinh đẹp: “Mà là bởi vì mèo không buông tha chuột nếu nó chơi chưa chán.”
“Mạnh ức hiếp yếu luôn là chân lý của thế giới này. Đối với kẻ yếu mà nói, sự yếu đuối không phải là tội. Hài lòng với cuộc sống tầm thường, không dám chiến đấu mới là có tội.”
Không an ủi, không khuyên bảo.
Nam nhân với đôi mắt điềm tĩnh lạnh lùng nói ra những suy nghĩ chân thật nhất của mình: “Vì vậy ta thà chết một cách điên cuồng trên ngôi vị cũng không chịu khom lưng uốn gối làm một kẻ giàu có.”