Cuộc trò chuyện vẫn tiếp tục.
Con người đôi khi thực sự kỳ lạ. Xa Tố Nhã chưa bao giờ kể cho ai nghe chuyện quá khứ này của nàng, mà Kim Thuần Tình người duy nhất biết được sự việc này cũng vì lo sợ mà sẽ tuyệt đối không bao giờ chủ động nhắc đến chuyện này với cô gái.
Lý do chính khiến Xa Tố Nhã không đề cập đến chuyện cũ này là vì nàng không cần sự thương cảm rẻ tiền của bất cứ ai.
Kẻ càng thông minh thì càng kiêu ngạo.
Mà việc không né tránh đoạn lịch sử đen tối đó là vì nàng muốn mình không bao giờ được quên đi hận thù, nhưng bất cứ kẻ nào cũng có nhu cầu tâm sự thổ lộ. Hôm nay ma xui quỷ khiến thế nào Xa Tố Nhã đã kể ra đoạn lịch sử này ra, hơn nữa sau khi kể xong nàng không nhận được bất cứ sự đồng cảm, an ủi nào như nàng nghĩ.
Thậm chí dưới cái nhìn của người bình thường, câu trả lời của Tô Bình Nam rất máu lạnh vô tình, nhưng Xa Tố Nhã lại cảm thấy rất thoải mái.
Đúng vậy, việc sinh tồn trong khu rừng tối cũng là khái niệm mà nàng đồng tình.
...
“Sau khi ta xin lỗi thậm chí là bị ép phải nhận tội, một thành viên đời thứ hai của Trịnh gia đã tỏ vẻ khoan dung độ lượng ra mặt tha thứ cho chúng ta. Hắn thậm chí còn tăng gấp đôi lương cho những buổi dạy thêm. Việc này đối với gia đình chúng ta khi đó có thể nói là một cơ hội cứu mạng."
Cô gái tỉ mỉ kể lại cơn ác mộng trong cuộc đời mình: “Mặc dù bằng trực giác ta cảm thấy mọi chuyện không thể đơn giản như vậy, nhưng ba mẹ ta lại cực kỳ tin tưởng và thậm chí còn súng bái Trịnh gia.”
“Thật buồn cười, người ta luôn thể hiện sự chân thành và tin tưởng với sự giàu có, thậm chí còn không phân tích xem lý do tại sao các chaebol lại thể hiện sự thiện chí với loài kiến.”
“Nhưng khi ta tiếp tục dạy kèm, thế hệ thứ ba đó trở nên kiềm chế hơn rất nhiều. Mặc dù bọn hắn cực kỳ coi thường ta như trước, nhưng bọn hắn lại không làm điều gì quá đáng. Điều này cũng khiến ta dần mất cảnh giác. Khi đó ta thậm chí còn ngây thơ cho rằng chỉ cần làm thêm một năm rưỡi nữa, thì mình có thể kiếm đủ tiền để cho ba mở một cửa hàng trái cây. Đến khi đó ta sẽ thể hiện được khứu giác kinh doanh nhạy bén của mình.”
Biểu cảm của Xa Tố Nhã tỏ ra cay đắng: “Cửa hàng chính hiện tại của chuỗi cửa hàng trái cây NU1 đã được mở tại địa điểm mà ta trước đây đã chọn. Mà doanh thu của cửa hàng này năm ngoái thực sự đạt tới con số đáng kinh ngạc bảy mươi triệu won. Nếu ba ta còn sống, hắn nhất định sẽ rất hạnh phúc.”
Tô Bình Nam gật đầu.
Bất cứ thiên tài nào cũng cần có thời gian để trưởng thành, mà hiện tượng cây lớn trong rừng phải hứng chịu nhiều gió này đã làm chết rất nhiều tài năng trẻ.
“Mà tất cả những biểu hiện giả tạo đó cuối cùng cũng bị vạch trần tại bữa tiệc sinh nhật do hai con tiện nhân Trịnh Tố Nghiêm và Trịnh Tố Huyền tổ chức.” Giọng điệu của Xa Tố Nhã đã bình tĩnh hơn, nhưng sự thù hận khắc sâu trong xương tủy vẫn được thể hiện ra bên ngoài.
“Bọn hắn đã cho ta một bộ trang phục rất đẹp, thậm chí còn cho ta mượn phòng tắm để tắm và trang điểm.”
Cô gái lấy lại bình tĩnh mới tiếp tục nói: “C4H8O2, cũng chính là axit butyric, một chất hóa học vô hại, nó có một đặc tính là có mùi thối rất khó chịu nhưng với một nồng độ nhất định trong một khoảng thời gian khứu giác của con người sẽ không nhận ra. Mà bọn chúng vì muốn hại ta đã thay đổi toàn bộ hệ thống cung cấp nước cho phòng tắm. Đã qua nhiều năm như vậy, ta vẫn không thể quên cái mùi đó. Phải biết rằng khi mùi axit butyric từ từ bay hơi lên thì toàn thân giống như bị thối rữa, giống như một xác chết bò ra từ quan tài. Nếu như nó chưa bay hơi hoàn toàn, thì bất luận dùng phương pháp nào cũng không thể rửa sạch được.”
“Bữa tiệc sinh nhật hôm đó rất lớn, gần như toàn bộ ban quản lý cấp cao của trường trung học Nha Triết, những người dự định tài trợ toàn phần cho ta tại thời điểm đó đều được mời tham dự. Ban đầu ta nghĩ rằng một số đại tiểu thư của Trịnh gia muốn đến học ở Nha Triết, nên mới mời những người này tới. Khi đó ta thực sự rất ngây thơ.”
Nói một cách nghiêm túc thì Xa Tố Nhã không phải là kiểu mỹ nữ được mọi người công nhận, đường nét trên khuôn mặt rất sắc sảo nên nhìn nàng có vẻ hung dữ.
Nhưng cho dù là vậy, bất cứ ai cũng phải thừa nhận rằng Xa Tố Nhã khá xinh đẹp. Đặc biệt là khi nàng cúi xuống, khuôn mặt trông không quá hung dữ, sự dịu dàng nữ tính được dung hợp một cách hoàn hảo dưới vẻ ngoài hung dữ, cộng thêm chiếc mũi thẳng và thanh tú càng khiến vẻ đẹp của nàng trở nên đặc biệt.
Dưới ánh đèn ấm áp, dung mạo đáng kinh ngạc của cô gái khiến một kẻ máu lạnh như Tô Bình Nam cũng phải nheo mắt lại.
“Gần như tất cả mọi người đều nói rằng ta hôi hám nghèo hèn, ngày hôm đó ta tự nhiên trở thành trò cười của mọi người. Mục đích của đám trẻ đó là hủy hoại danh dự của ta, muốn triệt để loại bỏ ta ra khỏi xã hội.”
Xa Tố Nhã không phát hiện ra điều bất thường của Tô Bình Nam, nàng tiếp tục nói: “Nhưng cho dù là vậy, đám tiện nhân đó vẫn không tha cho ta. Sau khi bữa tiệc kết thúc, đám trẻ đó ném ta xuống bể bơi, rồi ném tiền xuống rơi đầy trên mặt nước, nói là chỉ có tiền mới có thể rửa sạch mùi hôi thối của ta.”
Nói đến đây, cô gái nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài đen mượt của mình: “Đám trẻ đó muốn ta phải cắt hết tóc. Lý do được đưa ra là tóc của ta là nguyên nhân gây ra mùi hôi thối”.
“Lúc đó ta đã từ chối, nhưng nếu như ta không cắt các nàng không cho ta lên bờ. Mỗi lần định trèo lên thì lại bị đá xuống. Suốt hai tiếng đồng hồ, sau đó ta có cảm giác mình sẽ chết ở trong bể bơi, nên ta đã nhượng bộ. Ta đã cầu xin các nàng cắt đi mái tóc dài yêu thích của mình, chỉ là tay nghề của bọn hắn có vẻ không được tốt lắm. Bây giờ trên đầu ta vẫn còn rất nhiều vết sẹo, nhưng vẫn còn may là có thể che đi.”