Cùng thời điểm đó, tại Jakarta.
Vẻ mặt của tài xế A Chính có vẻ khó chịu, kể từ lúc hắn miêu tả chi tiết về vụ thảm sát người Hạ tại nước Java, vẻ mặt của những kẻ hung dữ phía sau hắn sắc lạnh giống như những con dao dài được phơi ngoài gió lạnh của tháng mười hai âm lịch.
“Những chuyện như vậy xảy ra thường xuyên tại đất nước này.”
A Chính đang lái xe qua các con hẻm bày tỏ quan điểm của mình: “Dù sao người Hạ rất biết kiếm tiền, lần này bị cướp không bao lâu nữa sẽ lại kiếm về được. Sau đó qua mấy năm nữa lại tiếp tục bị cướp, giống như vỗ béo lợn vậy…”
“Sao ngươi không đi cướp?”
Mộ Dung Thanh Thanh mở lời hỏi, nhưng trong giọng điệu lại phảng phất mùi máu không thể che dấu.
“Mặc dù ta chỉ là một tên khốn nạn, nhưng ta cũng ăn đồ của người Hạ mà lớn lên, tuy ta không có bản lĩnh để ngăn chặn những thổ dân này giết người, nhưng bảo ta đi cướp, ta thực sự không thể làm được.” A Chính thản nhiên trả lời.
Hắn không hề biết rằng chính những lời nói này thực sự đã cứu hắn một mạng.
“Dừng xe!”
Tiếng gầm trầm của Hạng Tiểu Bình khiến A Chính phải phanh gấp, hắn quay đầu lại có chút khó chịu nói: “Ông chủ, đừng vội vàng như vậy, chúng ta còn cách khá xa địa điểm mà các ngươi nói, chúng ta phải đi vòng qua những địa điểm mà những kẻ điên đó chém giết cướp bóc vào ban đêm…”
“Tại sao cửa hàng này lại không có chuyện gì xảy ra?”
Tương Tiểu Bình chỉ ra ngoài cửa sổ.
Những người trong xe đều nhìn theo ngón tay của Hạng Tiểu Bình, thấy trên một con phố đổ nát, có một cửa hàng quần áo bán các đồ hàng hiệu xa xỉ rực rỡ trong ánh đèn, thậm chí trước cửa tiệm ngoại trừ một ít rác không có bất cứ dấu hiệu gì của cuộc bạo loạn để lại.
“Cửa tiệm sang trọng của vợ Cáp Bỉ ca, đám thổ dân náo loạn đó ai dám động vào?”
A Chính ngẩng đầu lên trả lời một cách rất tự nhiên.
“Bây giờ chó mèo gì đó cũng thành đại ca rồi sao?” Tương Tiểu Bình nói.
“Đương nhiên là không phải.”
A Chính không hề để ý đến ánh mắt sắc lạnh của những kẻ ngồi phía sau mình, vẫn thành thật trả lời bằng tất cả những gì mình biết: “Cáp Bỉ ca là thủ lĩnh của băng đảng lớn nhất ở đây, thuộc hạ dưới quyền sẵn sàng bỏ mạng lên đến hơn một trăm. Không có ai dám đụng đến hắn. Hơn nữa, những kẻ gây rối đó rất có thể là do hắn âm thầm xúi giục, cơ hội như này chính là thời cơ tuyệt vời để những kẻ đó kiếm bộn tiền.”
Rất tốt.
Mộ Dung Thanh Thanh ngồi ở ghế phụ vỗ vai A Chính, chỉ vào con hẻm bên trái: “Chờ chúng ta mấy phút, đỗ xe vào trong ngõ tại góc điểm mù phía Tây.”
Trong ánh mắt ngỡ ngàng của A Chính, vài người Hạ quốc mở cửa xe và đi thẳng đến cửa tiệm bán đồ xa xỉ sáng rực rỡ đó. Khoảng khắc này, A Chính cảm thấy đám người này đều đã biến thành mèo, đi lại không hề phát ra tiếng động.
“Đừng có gây ra rắc rối gì lớn nhé.”
A Chính tự lẩm bẩm một mình.
Theo bản năng hắn cảm nhận được có điều gì đó không ổn. Những người Hạ quốc này khác với những người hắn thấy ở Java, sát khí tỏa ra rất mạnh. Mỗi kẻ đều trông giống như ác quỷ bò lên từ địa ngục. Không phải hắn chưa từng gặp qua những kẻ liều mạng, nhưng hắn luôn cảm thấy so với đám người này, những kẻ đó chỉ giống như đứa trẻ đang chơi trò chơi.
Loại người như vậy đang đi làm nhiệm vụ mà vẫn có thời gian đi mua sắm ở một cửa hàng sang trọng?
Như vậy thì quá là kỳ lạ rồi.
...
Những gì xảy ra tiếp theo đã chứng minh suy đoán của A Chính.
Xe được đỗ gọn vào một góc, hắn nhàm chán châm một điếu thuốc, vừa hút được vài hơi thì nghe thấy những âm thanh cực lớn pằng pằng pằng pằng từ phía đối diện, hắn ngẩng đầu lên thật mạnh, kinh ngạc đến mức làm rơi cả điếu thuốc vừa mới châm đó ra khỏi miệng.
Trước mắt A Chính, cánh cửa kính sang trọng của cửa tiệm bán đồ xa xỉ đó đã bị đập vỡ hoàn toàn, thậm chí một vài thuộc hạ có số má của Cáp Bỉ ca đều đã nằm trên mặt con đường vẫn chưa dính đủ máu của người Hạ quốc.
Trong đó có một người mà A Chính biết rõ, bò đen Phil.
Nhưng lúc này tên hung thần giết người không chớp mắt đó đang dùng hai tay cố gắng che cổ, ánh mắt bất lực giống như những thiếu nữ từng bị hắn ức hiếp. Dòng máu đang trào ra dữ dội ở nơi đôi tay hắn cố gắng bịt chặt...
…
“Tại sao lại tấn công băng đảng địa phương?”
Tô Bình Nam nhìn đám người Hạng Tiểu Bình, Mộ Dung Thanh Thanh, nói một cách gay gắt.
“Bên trong là hang ổ bán đồ ăn cắp, toàn bộ đồ đạc có giá trị trộm được từ người Hạ quốc đều được thu mua ở đây. Hơn nữa ta còn tìm thấy thi thể của một số cô gái mười sáu tuổi ở bên trong. Rất dễ nhận ra các nàng đã phải chịu đựng sự xâm phạm khủng khiếp như thế nào.”
Mộ Dung Thanh Thanh đứng phía trước Hạng Tiểu Bình trả lời, nữ nhân không né tránh ánh mắt của Tô Bình Nam: “Ta không giết người, thì sẽ không trút được cơn tức của ta.”
“Giết thì giết. Tuy sẽ có chút ảnh hưởng đến đại cục, nhưng lần này ta cũng không có gì để nói.” Tô Bình Nam gật đầu, vỗ vai nữ nhân rồi quay người rời đi.
Đây là cuộc trò chuyện giữa Tô Bình Nam và Mộ Dung Thanh Thanh sau khi nước Java định nghĩa đó là một vụ nổ súng kinh hoàng.
...
A Chính hoàn toàn chết lặng.
Hắn biết mục đích của những người Hạ quốc này, mà theo phán đoán của hắn, những kẻ này sẽ đến khu vực bị bạo loạn tồi tệ nhất của người Hoa để cứu một người. Cho dù nhìn kiểu gì thì mục đích của những người này chắc chắn không liên quan gì đến Cáp Bỉ ca.
Vậy việc này là tại sao!
Toàn thân A Chính run rẩy, dù sao thì Cáp Bỉ Ca rất có tiếng nói trong khu phố thậm chí là toàn bộ người bản xứ ở Jakarta. Những sát thần này chỉ cần vỗ mông bỏ đi là sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng còn mình một khi bị phát hiện thì có lẽ sẽ bị xé ra thành từng mảnh!