Trong khi A Chính vẫn còn đang choáng váng, vụ chém giết vẫn đang tiếp tục.
Trong khoảng thời gian này mà Cáp Bỉ ca vẫn dám để cửa hàng này sáng đèn chứng tỏ thực lực của hắn rất mạnh, hắn đã bố trí mười một thành viên của băng đảng ở đây, mà cũng chính vì nhiều người như vậy, A Chính mới may mắn biết được thế nào là chiến binh giỏi nhất của Hạ quốc!
Pằng pằng pằng pằng!
Lại bảy tám kẻ cường tráng bị ném ra ngoài, mỗi người đều dùng cơ thể cường tráng của mình vẽ lên không trung một đường parabol cực kỳ đẹp. Những kẻ này đều có một điểm chung, đó là dưới ánh đèn đường mờ ảo khi bọn hắn bay ra ngoài, phần yếu điểm trên cổ đều có dính máu đen.
Đường phố ngập tràn những mảnh kính vỡ và máu, biến đường phố thành một biển máu.
A Chính kẻ chưa từng thấy cảnh giết chóc trước đây cảm thấy có chút buồn nôn, đây là lần đầu tiên hắn biết được thì ra một người có nhiều máu như vậy. Cổ của những kẻ bị ném xuống đường này giống như những con suối không bao giờ cạn, chất lỏng màu đỏ thẫm không ngừng trào ra.
...
“Bộ quần áo này xấu quá.”
Sau khi tùy ý thay một chiếc áo khoác Chanel xu hướng thể thao, Mộ Dung Thanh Thanh châm điếu thuốc đang ở trong miệng, rồi ném chiếc bật lửa còn đang cháy vào kho chứa đầy quần áo, ngọn lửa lập tức bùng cháy.
Dưới ánh lửa đỏ, nữ nhân trông cực kỳ quyến rũ.
Tiếng còi cảnh sát đã vang lên ở góc phố, đám người Hạng Tiểu Bình nhìn nhau, sau đó nụ cười trên mặt lại càng lạnh lùng hơn.
Bọn hắn không phải kẻ ngu, người Hạ quốc bản địa bị tàn sát thì đám cảnh sát đức hạnh này không thèm quản, mà một hang ổ hàng trộm ẩn náu trong bóng tối xảy ra chuyện lại đến nhanh như vậy?
Xem ra đằng sau vụ thảm sát người Hạ quốc này có rất nhiều uẩn khúc.
Nhưng đối với đám người thuần túy chỉ là những con dao sắc bén như Hạng Tiểu Bình, bọn hắn không quan tâm đến đại cục, điều duy nhất bọn hắn có thể làm cũng là điều duy nhất bọn hắn muốn làm chính là trút bỏ những bất bình và tức giận trong lòng!
Cho dù những kẻ này ở trong bóng tối tàn nhẫn đến mức nào, cho dù bọn hắn có xem nhẹ mạng sống của mình đến đâu, thì ở tận trong xương tủy của bọn hắn vẫn có thứ vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.
Đó chính là bọn hắn mang trong mình dòng máu của người Hạ quốc!
Đám người Mộ Dung Thanh Thanh đã bộc lộ ra sát khí hung hãn, đối với việc cảnh sát đã tới, bọn hắn không hề sợ hãi mà ngược lại có chút hưng phấn. Nhưng A Chính đang đợi trong xe lại bị dọa cho ngây người, hắn liều mạng vẫy tay với đám người đang đứng đợi trong cửa hàng, nhưng dưới màn đêm, những kẻ đó thậm chí còn không thèm nhìn hắn một cái.
Nếu như đối phương không để lại một nam nhân ở trên xe, thì A Chính thề rằng lúc này hắn chắc chắn sẽ chạy đến nơi xa nhất có thể.
Ba trăm đô la tuy là một số tiền khổng lồ, nhưng cũng chẳng là gì so với mạng sống.
“Ba xe cảnh sát, chắc là khoảng mười lăm người.”
A Chính quay lại nhìn Tô Nhất Nhị: “Đồng bọn của các ngươi tổng cộng chỉ có sáu người. Ngươi không gọi bọn hắn quay lại sao? Làm như vậy chính là đang tìm đến chỗ chết! Tất cả đều điên rồi sao! CMN đều là những tên điên không cần mạng!”
“Khởi động xe...”
Tô Nhất Nhị ngẩng đầu liếc nhìn A Chính một cái, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của đối phương, hắn lấy khẩu súng trường bán tự động kiểu 56 được quấn chặt sau lưng ra, tựa vào cửa sổ xe chuẩn bị tư thế bắn.
Lần này hắn đến đây không mang theo khẩu súng bắn tỉa tiên tiến nhất mà Cẩm Tú đã chi rất nhiều tiền để trang bị cho hắn, nguyên nhân không phải hắn không thích, mà là trong lòng Tô Nhất Nhị - một cựu quân nhân của Hạ quốc, khẩu súng trường này là món đồ tốt nhất!
A Chính với đôi tay run rẩy cho khởi động máy, lúc này hắn đã cảm thấy vô cùng may mắn vì đã dùng tiền boa của những kẻ sát thần này để bảo dưỡng và sửa chữa chiếc xe có tuổi đời ngang với mình này, nếu không một khi xe xảy ra sự cố, thì hậu quả thực sự sẽ rất tai hại.
“Pằng!”
Chính vào lúc A Chính đang cầu thần bái phật, thì một tiếng súng rất lớn đã vang vọng bên tai hắn. Hắn bị vì tiếng súng bất ngờ làm cho giật mình.
Tô Nhất Nhị đã nổ súng.
A Chính mở to mắt nhìn đầu của tên cảnh sát đầu tiên nhảy ra khỏi xe đang cố gắng chỉ đạo các cảnh sát khác xây dựng tuyến phòng thủ bị bắn nát như quả dưa hấu vỡ. Từ bên trong hộp sọ, não trắng cùng với máu bắn ra, biến chiếc xe cảnh sát đang nhấp nháy màu xanh đỏ thành một bức tranh ấn tượng đầy màu sắc.
Phía cảnh sát rõ ràng không biết viên đạn từ đâu bay tới, mà tố chất của đám người này cũng không cao. Trong những giây tiếp theo bọn hắn không làm động tác ẩn nấp, mà ngơ ngác nhìn sếp của mình từ từ ngã xuống, vẻ mặt lúc trước vốn rất uy nghiêm hiện tại đã biến thành một thứ đầy máu me.
Mà tiếng súng này dường như cũng khơi mào cho cuộc thảm sát.
Ngay tại lúc chưa có kẻ nào kịp phản ứng lại, đám người Hạng Tiểu Bình đã nhảy ra khỏi cửa tiệm. Động tác của sáu người đồng đều như một, rất nhẹ nhàng và nhanh nhẹn, làm cho A Chính vẫn còn đang sững sờ cảm thấy những kẻ này nhanh nhẹn giống như những con báo gêpa đang đi săn mồi.
Khi bọn hắn tiếp đất liền đồng loạt thực hiện động tác lộn mèo, tốc độ cực nhanh và rất lặng lẽ xuất hiện trước mặt mọi người. Đến khi các cảnh sát phản ứng lại, lúc này bọn hắn mới thấy trên tay của những kẻ này đều có một khẩu súng trường màu đen đang phát ra ánh sáng xanh!
Cuộc thảm sát vẫn tiếp tục!