Bất luận hai từ tàn sát này đã tạo ra bao nhiêu nguy hại trong lịch sử nhân loại, nhưng có những lúc nó lại đạt đến trình độ nghệ thuật!
Sau khi thực hiện một cú lộn mèo, cây súng trường trong tay bọn hắn bất ngờ lóe lên, làm cho những cảnh sát còn đang trong trạng thái mơ màng hồn bay phách lạc, một vài người trẻ tuổi phản ứng rất nhanh lập tức cúi người xuống, trong khi những người trung niên còn tỉnh táo đã bước vào thời gian đếm ngược của cuộc đời.
Pằng pằng!
Những tiếng súng vang lên gần như cùng lúc bắn trúng đầu của một số nam nhân trung niên làm cho nó giống như những quả dưa hấu bị nổ tung trước mắt A Chính, những cảnh sát còn lại bị dọa cho sợ hãi hét lớn. Những kẻ bình thường nghĩ mình là điệp viên 007 cuối cùng cũng hiểu mình yếu đuối như thế nào trước những chiến binh giỏi nhất thế giới!
Khung cảnh trước mắt A Chính dường như dừng lại tựa một bức tranh, hắn cực kỳ sốc, há hốc miệng, ngơ ngác nhìn súng của đám người Hạng Tiểu Bình liên tục nhả ra vỏ đạn, với mỗi một vỏ đạn chạm xuống đất đều có một sinh mạng vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này!
Trên thế giới này sao lại có một vụ giết người đáng sợ như vậy! A Chính đã nhìn thấy rất nhiều tay súng của các băng đảng, nhưng trước giờ hắn chưa từng nhìn thấy kẻ nào có tốc độ bắn nhanh như những người này, làm sao có thể nhanh như vậy được! Làm sao có thể chuẩn như vậy được!
Mỗi phát bắn đều ở giữa lông mày, những người này thậm chí không cần nạp đạn!
Sáu tay súng Hạ quốc chậm rãi đi về phía con hẻm nơi đậu xe, toàn bộ đội cảnh sát đến đây đều đã bị bọn hắn tàn sát. Bước chân không vội vàng của bọn hắn khiến A Chính cảm thấy khí lực của những kẻ này giống như thiên quân vạn mã.
Mười sáu cảnh sát, trong hai phút!
A Chính liếc nhìn đồng hồ trên tay mình, lại cảm thấy có chút chóng mặt, bởi vì cả thời gian của trận tàn sát vừa rồi thậm chí còn không đủ để mình hút hết một điếu thuốc.
…
“Khởi động xe.”
Mộ Dung Thanh Thanh nhảy trở lại xe, vỗ vỗ vai A Chính: “Cảnh phim này làm hơi quá đà, cảnh sát Java chắc chắn không thể nuốt nổi cơn tức này. Vì vậy tốc độ của chúng ta phải nhanh, phải làm xong tất cả trước khi bọn hắn thực hiện một số hành động lớn.
“Tại sao phải làm như vậy?”
A Chính có chút bối rối hỏi: “Biết nó sẽ gây ra rắc rối lớn tại sao còn làm như vậy.”
“Cảnh sát của Java cho dù mờ ám thế nào đi nữa, cuộc bạo loạn này vẫn có sơ hở, nên bọn hắn phải có chút thái độ ở ngoài sáng.”
Thái độ của Mộ Dung Thanh Thanh có chút bất lực: “Không mất nhiều thời gian xe cảnh sát sẽ tràn ngập con đường này, chúng sẽ làm kinh động đến một số tên bạo động, như vậy chí ít sẽ giảm bớt số người Hạ quốc mất mạng.”
Chiếc xe rất nhanh biến mất trong bóng tối.
...
Cùng lúc đó, tập đoàn Kim Môn ở xứ sở kim chi cũng bắt đầu bộc lộ sức mạnh của mình trong bóng tối.
Khi Quách Quang Diệu lấy được danh sách trong ổ USB của Xa Tố Nhã, sắc mặt hắn trở nên lạnh lùng đến đáng sợ. Hắn biết rất rõ tập đoàn Kim Môn là một căn cứ lớn ở nước ngoài của ông chủ, mà hắn thì chắc chắn rằng chỉ được giao những nhiệm vụ quan trọng.
Đó là sự tin tưởng cực kỳ lớn, và cũng có trách nhiệm cực kỳ cao.
Trước khi xem danh sách này, Quách Quang Diệu không tin vào lý luận phân tích xây dựng mô hình của Xa Tố Nhã, nghe nó có vẻ cực kỳ phức tạp mà lại không đáng tin cậy.
Nhưng khi nhìn thấy những căn cứ lý luận được đưa ra, hắn đã gần như tin tưởng vào danh sách.
Bởi vì bằng chứng về những khoản chi tiêu hoàn toàn không nằm trong thu nhập của những kẻ này được liệt kê rất chi tiết.
Người không phi pháp thì không giàu, ngựa không ăn đêm thì không mập.
Lăn lội trong thế giới ngầm nhiều năm như vậy, Quách Quang Diệu vẫn luôn đồng ý với câu nói này, hơn nữa sau khi tập đoàn Kim Môn hoàn toàn trở thành một doanh nghiệp, rất nhiều lãnh đạo cấp cao lúc trước theo phe của Thạch Đông Sơ chắc chắn sẽ không thoải mái.
Hiện tại mạng lưới ngầm của tập đoàn Kim Môn rộng lớn như vậy, những kẻ này còn có những thuộc hạ cũ, nên tự nhiên sẽ có những ý nghĩ lệch lạc. Chỉ là bọn hắn không hề biết rằng, có những khoản tiền kiếm được không hề khó.
Không phải tập đoàn Kim Môn không muốn cho bọn hắn làm giàu, mà theo như Xa Tố Nhã đã phân tích, khi chuỗi lợi ích trong một tổ chức bạo lực bị phá vỡ bởi lợi nhuận cao, thì sự gắn kết mà cả tổ chức dựa vào để tồn tại sẽ biến mất.
Vì vậy Quách Quang Diệu nghĩ rằng tất cả những kẻ này đều đáng chết, trong mắt của nam nhân lộ ra một tia sáng lạnh lùng đáng sợ.
“Chủ tịch Thôi...”
Xa Tố Nhã đã thay đồng phục theo sát phía sau Quách Quang Diệu, cô gái nghiêm túc nói: “Ta muốn tham gia vào toàn bộ quá trình, nếu có thể ta muốn hỏi một số câu để cải thiện thuật toán của mình.”
“Được.”
Quách Quang Diệu cười nham hiểm: “Chỉ cần ngươi không sợ.”
…
Tập đoàn Kim Môn phát tiết sẽ cực kỳ đáng sợ.
Khi Xa Tố Nhã đi cùng Quách Quang Diệu ra khỏi tòa nhà Kim Môn, cô gái đã rất kinh ngạc khi thấy bãi đậu xe phía trước cửa tòa nhà đã bị bốn mươi năm mươi chiếc ô tô màu đen đậu chật kín.
Vô số nam nhân nàng chưa từng gặp qua nhưng đều mặc bộ đồ vest màu đen của tập đoàn Kim Môn đang lặng lẽ đứng bên cạnh xe. Mấy người Đinh Thanh và giám đốc Lý cũng nằm trong số đó.
Sau khi nhìn thấy Quách Quang Diệu, mọi người đều đồng loạt cúi đầu.
“Thời gian quá ngắn.”
Đinh Thanh đứng ở phía trên cùng, vẻ mặt nghiêm túc: “Đây đã là toàn bộ nhân lực có thể huy động trong thời gian nhanh nhất rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đáng để chúng ta làm to chuyện như vậy?”
“Có kẻ đang dùng mạng lưới của chúng ta để thành lập một chi nhánh khác.”
Quách Quang Diệu nhếch mép cười: “Chắc là có liên quan đến Lý Đầu Sâm và Bạch Diên Hùng. Boss rất tức giận, hiệu quả điều tra nội bộ quá thấp, chúng ta trực tiếp đi tìm hai tên này.”